Xuyên Thành Tình Địch Long Ngạo Thiên

Chương 2: Quỳ xuống cho ta

Một trong những kỹ năng bị động của Sở Việt là khiến những người phụ nữ có chút sắc đẹp nảy sinh thiện cảm, từ Thánh nữ Dao Đài cho đến nữ quỷ ở Âm phủ, khi gặp hắn, trái tim họ không thể không rung động.

Tô Sư Nhan cũng không thoát khỏi sự rung động này, nàng nhìn thấy Sở Việt như gặp lại người quen, không tự chủ được mà quan tâm đến hắn, muốn làm quen với hắn.

Nguyên chủ rất thích Tô Sư Nhan, xem nàng như thê tử sắp cưới, như si như cuồng vì nàng. Với cái tính khí nóng nảy của nguyên chủ có thể chịu đựng được chắc?

Lý Lan Tu nhướng mày, dựa vào những gì hai tỳ nữ vừa nói, cậu đoán được diễn biến câu chuyện, "Người đâu?"

Diệu Tố ngơ ngác ngẩng đầu lên, "Lúc này đang ở trong nhà lao, từ hôm qua đến hôm nay vẫn không chịu khai, như một hòn đá không rên một tiếng."

Một tỳ nữ khác ôm chân thật nói: "Công tử vừa sai người đánh hắn một trận, người của chúng ta dùng roi sắt, đá cũng có thể nghiền nát, nhưng xương cốt hắn cứng, đánh nửa chết cũng không kêu một tiếng!"

"Chắc hắn đang sợ hãi, nên giả câm điếc."

"Công tử nhân từ mới bắt hắn lên để thẩm vấn, mà hắn lại tỏ vẻ như chúng ta ỷ mạnh hϊếp yếu, chó cắn Lã Động Tân, không biết lòng tốt!"

Lý Lan Tu im lặng vài giây, bình tĩnh chấp nhận sự thật mọi chuyện đã xảy ra.

Mọi chuyện đã xảy ra, cậu phải nghĩ cách giải quyết để bảo toàn mạng sống của mình.

Dám tranh giành phụ nữ với Long Ngạo Thiên, làm gì có kết quả tốt đẹp?

Nguyên chủ xuất thân từ một danh môn tu tiên, cha của cậu, Lý Diên Bích, là Phong chủ của Tử Đài Phong, một cao thủ kiếm thuật nổi tiếng trong thiên hạ.

So với Sở Việt, người đang âm thầm vô danh nhưng mang trong mình mối thù sâu nặng, thì bọn họ một người là trời, một người là đất.

Trong sách, nguyên chủ xuất hiện vài lần, mỗi lần đều thể hiện vẻ ngoài kiêu ngạo, hách dịch và ỷ thế hϊếp người.

Sau đó, gã bị Sở Việt liên tục vả mặt, nguyên chủ tức giận, chó cùng rứt giậu quyết tâm gϊếŧ chết Sở Việt.

Kết cục cuối cùng của gã là bị Sở Việt móc mắt, cắt lưỡi, phế bỏ tu vi và chặt đứt gân tay chân, giam giữ trong một căn phòng tối tăm, không ánh mặt trời, những nơi bị khoét vài lỗ máu trên người gã dung để trồng thuốc.

Thân thể của tu sĩ rất quý giá, thảo dược mọc lên hấp thụ linh khí từ khí hải đan điền, dược tính vô cùng tốt, còn có thể bổ sung cho gã, khiến linh khí của gã không bao giờ cạn kiệt, thảo dược lấy từ gã thì không bao giờ hết.

Về lý do tại sao Sở Việt không để cho gã bị điếc, chỉ đơn giản là vì "thú vị".

Một kẻ không thể cử động, cầu xin chết không được phải ở trước mặt một người đàn ông khác đang mây mưa với vị hôn thê gã yêu, để gã nghe thấy tiếng hổn hển yêu kiều của thần nữ trong lòng khi bị chinh phục.

Chuyện thú vị như vậy, hiếm có trên đời.

Lý Lan Tu bị bệnh nặng triền miên trong kiếp trước, qua đời vì bệnh, giờ sống lại trong thân thể của nguyên chủ, vậy thì phải hứng chịu số phận của nguyên chủ, Lý Diên Bích là cha câu, Tử Đài Phong là nhà của cậu.

Vì mạng sống của hai cha con họ, cũng như tương lai của gia đình này, cậu không thể ngồi chờ chết.

Ôm lấy đùi của Sở Việt để cầu xin?

Tặng cơ duyên, tặng pháp bảo, vẫy đuôi cầu xin chỉ để giữ mạng.

Thật ghê tởm.

Sống như vậy còn không bằng gϊếŧ chết cậu ngay bây giờ!

Theo cốt truyện trong sách, vận may của Sở Việt sắp đến, ngày mai chính là ngày Lý Lan Tu mở đầu cho bi thảm của quãng đời còn lại.

Hôm nay cậu phải gặp Sở Việt.

Bên kia Tử Đài Phong.

Đại sư huynh Xử Huyền đang trong động phủ nghiền bột chu sa, chuông đồng Tam Thanh treo bên hông.

Chiếc chuông không có gió mà tự động vang lên, phát ra tiếng leng keng nhẹ nhàng.

Hắn ta tháo chuông ra, bên trong truyền đến giọng nữ nói: "Tiên trưởng, công tử nói muốn gặp tiểu bạch kiểm kia."

Xử Huyền cầm chày nghiền bột chu sa, "Ồ? Đệ ấy vẫn chưa hết giận, muốn tự mình ra tay sao?"

"Ta không biết, công tử trông có vẻ rất bình tĩnh..."

Chày nghiền dừng lại, Xử Huyền ngẩng đầu lên, mặt trầm như nước, "Ta biết rồi."

Hắn ta cất chuông Tam Thanh treo bên hông, nghiền xong một mẻ chu sa, đẩy cửa ra ngoài, bên ngoài động phủ có vài đệ tử mặc bạch y của Tử Đài Phong đang chờ.

Xử Huyền thở dài nói: "Các ngươi cùng ta đưa vị thiếu niên đó đi gặp tiểu sư đệ."

Trong một cung điện bị mây mù bao phủ.

Mái hiên treo những chiếc đèn l*иg tinh xảo, chiếu sáng như ban ngày.

Xử Huyền dừng bước quay lại, trên bạch y có một điểm đen như mực. Thiếu niên thần thái xuất chúng tựa như bút pháp thần kỳ trong bức thủy mặc Phong Thần.

Áo màu đen dán sát vào thân hình cao gầy, vết thương da tróc thịt bong máu thịt mơ hồ, máu sền sệt dính vào quần áo, như một bộ đồ máu.

Mùi máu tanh nồng nặc.

Nếu là người thường, chắc hẳn đã đau đớn kêu la, lăn lộn trên đất.

Vẻ mặt Sở Việt bình tĩnh, nhắm mắt, không thể thấy rõ ánh mắt.

Xử Huyền lấy ra một ngọc bài bên người, cắm vào các lỗ vuông trên cửa.

Chẳng bao lâu sau, hai bên cửa tự động mở ra, bên trong điện rộng rãi dạ minh châu sáng rực, màn đỏ thẫm bị gió thổi bay.

Lý Lan Tu nằm nghiêng trên ngai vàng mềm mại, trong tay cầm một cuốn sách và đang đọc, hai tỳ nữ xinh đẹp đứng sau bưng một khay trà.

Chiếc áo tay rộng, lỏng lẻo, không buộc thắt lưng, cứ thế mở ra.

Xương quai xanh tinh xảo, tóc dài đen nhánh được búi lỏng, dải buộc tóc lấp lánh, treo một chiếc lông công dài.

Một bàn chân trần để trên đế giày, đè lên tà áo rơi rớt, mắt cá chân đeo vòng vàng.

Lý Lan Tu liếc nhìn Sở Việt, cúi xuống lật trang sách, "Ngươi lại đây, quỳ xuống cho ta."