Nguyễn Đường cãi cố, tức đến nỗi thở hổn hển. Cố Vân Thâm ôm chặt hắn, đặt cằm nhẹ nhàng cọ xát trên đầu hắn, nói: "Biết em sợ đau, truyền dịch không đau đâu, tôi sẽ bảo bác sĩ nhẹ tay." Anh dỗ hắn như dỗ trẻ con nhưng không có tác dụng gì, Nguyễn Đường cuộn chăn lăn một cái ra xa anh, không chịu nói chuyện nữa.
Hôm sau, hắn vẫn bị đưa đến bệnh viện.
Cố Vân Thâm biết hắn vẫn còn giận, dù sợ kim tiêm của y tá đến chết nhưng vẫn ưỡn cổ không nhìn anh, cũng không giống như trước kia nắm tay anh để nhịn đau.
Cố Vân Thâm nắm lấy tay hắn, luồn các ngón tay vào kẽ tay hắn nắm chặt, ngón tay cái nhẹ nhàng ấn vào.
Nguyễn Đường khẽ hừ một tiếng, định nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng truyền dịch có vẻ thực sự có tác dụng, sau khi giảm bớt sự khó chịu trên người, hắn nhanh chóng ngủ thϊếp đi.
Cố Vân Thâm nhẹ nhàng chải mái tóc như tổ quạ của Nguyễn Đường, anh thở nặng nề, sắc mặt tái nhợt. Cố Vân Thâm biết mấy ngày nay hắn khó chịu đến nỗi tối nào cũng không ngủ được, vì anh cũng chẳng ngủ được mấy, ôm em bé vào lòng nhẹ nhàng vuốt ve an ủi.
Ở một chiều không gian khác của giấc mơ, Đường Cảnh Ý ở góc nhìn thứ ba mặc dù không thực sự ở trong bệnh viện nhưng vẫn bị mùi thuốc khử trùng không ngửi thấy này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngứa mũi, hắt hơi một cái thật mạnh.
Thật kỳ lạ, trong mơ của mình mà cũng có thể hắt hơi.
Đường Cảnh Ý khó chịu xoa xoa chiếc mũi đang đau nhức, hắn đi đến bên giường bệnh, chính mình trên giường đang ngủ ngon lành, tay phải vẫn được Cố Vân Thâm nhẹ nhàng nắm lấy. Tư thế ngủ của hắn không ngoan, thỉnh thoảng Cố Vân Thâm phải lau mồ hôi mỏng trên người hắn, lại cẩn thận giúp hắn điều chỉnh tư thế khi hắn trở mình, tránh kéo căng kim tiêm. Khi thay bình truyền dịch, Nguyễn Đường mơ màng tỉnh dậy một lúc, Cố Vân Thâm rót nước cắm ống hút đưa đến bên miệng, Nguyễn Đường hút vài ngụm, lại mơ màng ngủ tiếp.
Sau đó, Nguyễn Đường khỏi bệnh nhưng Cố Vân Thâm lại bị bệnh, anh bận rộn công việc, chỉ tự uống thuốc, mãi không thấy khỏi, trong một lần họp thì ngất xỉu.
Vẫn là ở bệnh viện.
Đường Cảnh Ý trong giấc mơ buồn bã cọ sàn nhà, sao lại mơ một giấc mơ mà cứ phải chịu tội ở bệnh viện thế này.
Nhưng hắn cũng nhớ, chính ở đây hắn đã gặp được ánh trăng sáng của Cố Vân Thâm lần đầu tiên, Đường Kính. Đường Cảnh Ý khi đó rất hiểu chuyện, nhìn thấy bóng lưng của Đường Kính liền đi, chỉ nhắn cho Cố Vân Thâm một tin nhắn, cũng không đến phòng bệnh.
Còn bây giờ, Đường Cảnh Ý ngơ ngác một mình đứng ở hành lang bệnh viện, các bác sĩ y tá bận rộn đi lại vội vã xuyên qua cơ thể hắn. Hắn do dự nhìn bóng lưng của Đường Kính không xa, dứt khoát cũng đi theo. Mặc dù trong mơ hắn là vật thể phi thực thể có thể xuyên tường nhưng Đường Cảnh Ý vẫn rất lịch sự đi theo sau Đường Kính lẻn vào phòng bệnh.
Cố Vân Thâm vẫn mơ màng ngủ, Đường Kính đặt hoa quả mang đến lên tủ đầu giường, tiếng động làm Cố Vân Thâm tỉnh giấc, khó khăn mở mắt.
"Đường Đường?" Cố Vân Thâm mệt mỏi vô cùng, mở mắt ra rồi nhanh chóng nhắm lại, đưa tay kéo anh ta: "Em từ công ty đến à? Tôi--"
"Ừm? Cậu gọi tôi?" Đường Kính nắm tay anh, thấy anh tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm: "Còn chỗ nào khó chịu không?"
Giọng nói quen thuộc khiến Cố Vân Thâm như bị sét đánh, anh đột ngột mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt Đường Kính áp sát, anh đột nhiên rụt tay lại, có chút bối rối và kinh ngạc, như thể ngay cả bộ não chậm chạp cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tỉnh táo hơn một nửa.
"A Kính? Cậu, không phải đang du học ở nước ngoài sao?"
"Tốt nghiệp lâu rồi, chơi một thời gian, gần đây mới về." Đường Kính nói: "Vừa về đã nghe Trợ lý Vương nói cậu bị bệnh nên vội đến đây." Anh ta không nhận ra điều gì bất thường, quay đầu tìm dao gọt hoa quả khắp nơi: "Tỉnh lại là tốt rồi, tôi gọt cho cậu quả táo, bổ sung vitamin."