Rơi Vào Tu La Tràng Của Những Người Bạn Trai Cũ Sau Khi Hoàn Thành Nhiệm Vụ Công Lược

Chương 3

Hắn và Phó Sơ Tế ngủ chung một bên.

Phó Sơ Tế xuống nhà vệ sinh, Đường Cảnh Ý lục trong túi lấy nút nhét tai, lúc định lên thì thấy Phó Sơ Tế đi ra, hắn nhỏ giọng hỏi: "Cậu có cần nút nhét tai không?"

Phó Sơ Tế không nói gì nhưng biểu cảm của cậu rất kỳ lạ, trong chớp mắt, Đường Cảnh Ý như nhìn thấy sự thở dài hiện hữu trên khuôn mặt cậu.

Cậu gật đầu.

Đường Cảnh Ý nhịn không được cười, tìm một hộp khác chưa mở đưa cho cậu.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Đường Cảnh Ý xua tay.

Những ngày báo danh này không phải lên lớp, Đường Cảnh Ý chìm đắm trong thư viện, hắn cần một khoảng thời gian yên tĩnh để sắp xếp lại suy nghĩ - tất nhiên là quan trọng nhất là sắp xếp lại những kiến thức chuyên ngành trong đầu. Sắp tới phải lên lớp rồi, hắn không thể không biết gì về chuyên ngành của mình.

Nhưng mà... hình như cũng không phải là không biết gì?

Thậm chí cả cảnh đẹp trong trường cũng có chút quen thuộc.

Đường Cảnh Ý đeo tai nghe đi loanh quanh một mình, cho đến khi đi đến một vườn thực vật, Đường Cảnh Ý vô cùng chắc chắn - hắn đã từng đến ngôi trường này.

Vườn thực vật Trung Hoa là đặc điểm của trường Đại học Giang, khi đi vào trong thì không thấy gì nhưng khi nhìn từ trên cao xuống thì lại là một bản đồ Trung Quốc hoàn chỉnh, mỗi tỉnh đều trồng những loài thực vật đặc trưng của địa phương, vì vậy mới gọi là Vườn thực vật Trung Hoa. Đường Cảnh Ý có ấn tượng với nơi này nhưng khi nói đến thời điểm đến thì hắn thực sự không nhớ nổi, hắn đã từng đến hàng chục thế giới nhỏ, khi nhớ lại thì chỉ thấy ký ức hỗn loạn vô cùng.

Hắn đi vòng ra khỏi Vườn Trung Hoa, cách đó không xa là bảng thông báo, dán đầy áp phích tuyên truyền của các học giả, giáo sư và doanh nhân đến trường Đại học Giang để diễn thuyết. Chuyên ngành tài chính chuyên sâu mà họ học chú trọng vào thực hành ứng dụng, chủ yếu là hướng đến các buổi diễn thuyết của doanh nhân, Đường Cảnh Ý đang xem từng người một thì nghe thấy có người gọi mình phía sau, hắn quay đầu lại, là Phó Sơ Tế.

"Đi đâu vậy?"

"Đi dạo thôi." Đường Cảnh Ý cười nói: "Tối nay Gia Gia không phải gọi đi phố sinh viên sao, sắp đến giờ rồi, về ký túc xá cũng không đáng, đi loanh quanh một lát rồi qua đó. Ừm..."

Hắn cúi đầu nhìn điện thoại: "Hình như cũng sắp đến giờ rồi, cùng đi không?"

"Được."

Phó Sơ Tế ít nói, trầm tính lạnh lùng không giống một sinh viên ngoài hai mươi tuổi. Vì nhiệm vụ bắt buộc, Đường Cảnh Ý chỉ có thể nói chuyện phiếm với cậu: "Vừa từ thư viện về à?"

"Không, có việc ra ngoài trường một chút."

Đường Cảnh Ý: "Ồ..."

Phó Sơ Tế: "Ừ."

Thật sự là ít nói.

Nếu không phải Đường Cảnh Ý đã trải qua nhiều chuyện thì lúc này hắn hẳn sẽ ngượng ngùng đến mức muốn gãi đầu.

Họ đi dọc theo mép sân bóng rổ, rẽ về phía phố sinh viên, trên sân bóng có rất nhiều sinh viên đang chơi bóng, Đường Cảnh Ý đã xa rời thời sinh viên nhiều năm, đột nhiên quay lại cũng thấy khá mới lạ, sự tùy ý bay bổng trên khuôn mặt của các sinh viên thực sự mang đến cho người ta một cảm giác khác biệt.

Nói đi thì phải nói lại, tuổi thanh xuân của ai mà không bị bóng rổ đập vào đầu chứ.

Đường Cảnh Ý kỹ năng né tránh đầy đủ, hắn đi ở phía gần sân bóng, thấy bóng rổ bay tới thì kéo Phó Sơ Tế tránh đi. Phó Sơ Tế phản ứng nhanh nhẹn hơn, kéo hắn ra sau rồi giơ tay đỡ bóng, quả bóng rổ căng phồng đập vào cánh tay phát ra tiếng "Bịch" trầm đυ.c.

Tiếp theo là học sinh chơi bóng chạy lại xin lỗi liên tục, Phó Sơ Tế giọng điệu không tốt: "Cẩn thận một chút."

Cậu có ngoại hình khá đẹp, mũi cao mắt sâu, lúc tập trung nhìn người thì đôi mắt không chớp, đồng tử rất đen, giống như con đại bàng rình mồi trên cây, môi mỏng, lúc không biểu cảm thì trông lạnh lùng, như thể cả người cũng lạnh lẽo, không giống với độ tuổi này, đặc biệt là dáng vẻ mà học sinh ở độ tuổi này nên có.

Học sinh chơi bóng gật đầu xin lỗi như gà mổ thóc, Phó Sơ Tế dịu giọng nói không sao, kéo Đường Cảnh Ý đi.

"Oa", Đường Cảnh Ý kinh ngạc: "Phó Sơ Tế, cậu từng luyện tập à?"

Trước đây cây kỹ năng của hắn cũng từng sáng lên nhiều nhánh khác nhau, hắn từng là dân lưu lạc trong loạn thế võ hiệp, có một thân công phu nhẹ nhàng; cũng từng là một người bình thường không đáng kể trong thời hiện đại, bị cuộc sống mài giũa mà tự học được cách đánh nhau; hắn cũng từng đến thế giới tương lai khoa học viễn tưởng rực rỡ, là một nhà phát minh robot có chỉ số thông minh cực cao, xuất chúng. Tuy nhiên, hắn hiện tại chỉ là một sinh viên đại học được gia đình che chở lớn lên, vì vậy cây kỹ năng tối om, chỉ còn lại một điểm sáng duy nhất - thi cử.

Thi cấp ba lên đại học, thi đại học lên thạc sĩ - trí nhớ trong đầu mách bảo hắn, hắn còn định thi tuyển chọn năm sau, nếu không thì thi công chức.

Đường Cảnh Ý:...Mèo khóc.

Có lẽ ánh mắt của hắn quá mức nhiệt tình, Phó Sơ Tế không quen với lời khen ngợi trực diện như vậy, hiếm khi lộ ra vẻ lúng túng, ậm ừ đáp một tiếng: "...Không có gì, tự học qua một chút."

Đường Cảnh Ý như phát hiện ra điểm yếu của cậu, không khỏi cười híp mắt khoanh tay, quả nhiên, dù bề ngoài có trưởng thành thế nào thì cũng chỉ là một học sinh mà thôi.

"Tay không sao chứ, nãy tiếng bóng đập vào to quá."

"Không sao." Phó Sơ Tế duỗi cánh tay, đáp lễ khen hắn: "Lúc nãy cậu né cũng nhanh lắm."

"Đúng vậy." Đường Cảnh Ý ho một tiếng: "Chỉ thiếu ôm đầu chạy trối chết thôi."

Khóe miệng Phó Sơ Tế giật giật mấy lần, sau đó nở một nụ cười thân thiện không thành hình.