Hai Vị Cậu Chủ Kiên Trì Liên Hôn

Chương 7

"Cái đệch! Cái thứ quỷ quái gì thế này dọa chết ông đây."

Một sinh viên cầm đèn pin đi ngang qua, bị nụ cười to tướng trên mặt con búp bê dọa cho sợ hãi, tên này thẹn quá hoá giận, giơ chân đá thẳng vào con búp bê.

Cú đá này mạnh đến mức khiến con búp bê bay lên khỏi mặt đất, rồi "ầm" một tiếng, nặng nề rơi xuống đất.

Tứ chi của con búp bê ngừng cử động, cái đầu luôn cười toe toét bị đứt dây, lăn lông lốc ra ngoài.

Khuôn mặt nhăn nheo xấu xí của diễn viên bên trong lộ ra, cô ta há to miệng, trong hàm răng lởm chởm có một miếng bánh bao mốc meo, lớp da khô đang bọc chặt lấy hộp sọ dị dạng, đôi hốc mắt trống rỗng không ngừng tỏa ra mùi hôi thối.

May mà trời tối, không ai nhìn rõ ngũ quan của cô ta, chỉ thấy trên cái đầu khô quắt đó, mái tóc trắng rối bù ngâm trong vũng bùn bẩn thỉu.

"Uổng cho mày là người thức tỉnh cấp B, còn bị một con búp bê dọa cho giật mình như vậy." Có người chế nhạo.

"Cấp B thì đã là gì, tụi mày không thấy Trạm Bình Xuyên đó sao, ngay cả chủ nhiệm Ách Địch Phu cũng phải nể mặt cậu ta ba phần."

"Chủ nhiệm Ách Địch Phu chỉ là chừa mặt mũi cho cấp A thôi, mày thật sự nghĩ người thức tỉnh hệ nguyên tố cấp A lại sợ người thức tỉnh cấp A bình thường à?"

"Đúng vậy, chủ nhiệm không so đo thôi, Lan Tư mới là người may mắn, cứ thế thoát được một kiếp."

"Mày nghĩ đơn giản quá rồi, ai cũng biết chủ nhiệm Ách Địch Phu muốn trừng phạt Lan Tư, mày đoán xem bạn cùng phòng mới của cậu ta có nắm bắt cơ hội này để lấy lòng chủ nhiệm không?"

"Ý mày là..."

"Haha, dù sao cậu ta cũng là cấp F mặc người bắt nạt."

...

Tiếng trò chuyện ngày càng xa, ngày càng phân tán, trong bóng tối, một bàn tay gầy guộc trắng bệch đưa ra, buộc một chiếc dây buộc tóc hình con bướm màu hồng lòe loẹt lên mái tóc trắng đầy bùn đất, sau đó nhặt cái đầu to của con búp bê lên, nhẹ nhàng chụp lên đầu của diễn viên.

Ngũ quan dị dạng xấu xí bị che khuất, con búp bê lặng lẽ ngồi trên mặt đất, chỉ là nước bùn dính trên tóc trắng nhỏ giọt xuống khắp người con búp bê.

Lan Tư lùi lại vài bước, vẻ mặt khó đoán.

May mà trong tai nghe lại vang lên giọng nói hả hê đó: "Hiếm khi có một tên ngốc cấp S, hay là cậu chủ nhỏ lôi kéo hắn nhập bọn thử?"

Lan Tư lúc này mới rời mắt khỏi con búp bê, cậu nhìn về phía trước, thờ ơ nói: "Tiếc thật, hắn sắp chết rồi."

Đúng lúc này, đám mây đen ấp ủ cả ngày cuối cùng cũng phóng ra tia sét đầu tiên, cùng với tiếng nổ ầm ầm, một vòng cung ánh sáng trắng tím khổng lồ in dấu ấn kinh hoàng trên bầu trời.

Trong ánh sáng chói lòa thoáng qua, khuôn mặt tái nhợt của Ách Địch Phu lóe lên, ánh mắt độc ác của ông ta như mực đặc, nhỏ giọt trên chiếc roi xương đang rủ xuống mặt đất, đầu roi quét qua những viên đá nhỏ trên đường, phát ra tiếng xoạt xoạt rợn người như tiếng kim giây đang nhúc nhích.

Mà ngay trước mặt ông ta không xa, tân sinh viên “nổi bần bật” Trạm Bình Xuyên đang đút một tay vào túi, ngân nga một điệu hát dân gian không biết tên, hồn nhiên bước về phía vắng người.

Câu "tên ngu" này quả thực không oan chút nào.

Nhưng mà Trạm Bình Xuyên đang thong thả tản bộ bỗng dừng bước, ngẩng đầu nhìn tia chớp trên đỉnh đầu, thản nhiên nói: "Sắp mưa rồi."

"Ông ta đến rồi sao?" Giọng nói trầm ổn vang lên từ chiếc tai nghe siêu nhỏ.

Trạm Bình Xuyên quan sát sắc trời, lười nhác cười khẩy: "Yên tâm, tôi diễn xốc nổi đến thế rồi, làm sao ông ta không mắc câu được."

"Đừng quên, tôi cần ông ta sống."

"Tôi sẽ cố gắng." Trạm Bình Xuyên đáp qua loa, liếc nhìn bóng tối phía sau.

Trong màn đêm ẩm ướt dày đặc đó, ẩn giấu một luồng khí nguy hiểm, đang lặng lẽ áp sát.

"Cậu cả, mục đích của chúng ta là cạy miệng ông ta, hỏi ra sự thật về cuộc chiến dẹp loạn ở thủ đô." Giọng nói nhấn mạnh thêm lần nữa.

"Đao kiếm không có mắt..." Trạm Bình Xuyên ngân nga, nhưng nét mặt dần trở nên nghiêm túc, lại một tiếng sấm nữa nổ vang trên đầu, mặt đất gần như rung chuyển, trước cơn mưa bão, lá liễu cuộn tròn trong gió âm u, quất vào da thịt, tạo ra những vết máu nhỏ.

Trạm Bình Xuyên nhẹ nhàng lau một giọt máu trên cằm, miết ngón tay, nở nụ cười như đã đoán trước: "Đến rồi."

Roi xương của Ách Địch Phu đã xé gió, xuyên qua bóng tối, nhắm thẳng vào tim Trạm Bình Xuyên, nếu dùng kính lúp quan sát kỹ, có thể thấy lớp bóng đen dày đặc trên roi xương không phải do mây đen che phủ, mà là một đàn côn trùng màu đen nhỏ kỳ dị bò lổm ngổm.