Từ khi Ách Địch Phu bắt đầu giảng dạy, chưa có ai dám thách thức quyền uy của ông ta, huống chi là làm loạn trong trường hợp ông ta đang thành lập uy vọng.
Ách Địch Phu trầm giọng nói: "Tên em là gì?"
"Trạm Bình Xuyên." Thiếu niên nổi loạn nở nụ cười tự tin như một học sinh giỏi sắp được thầy cô khen ngợi, hai chiếc khuyên tai bằng ngọc lam ở dái tai đung đung đưa đưa va vào nhau.
Ách Địch Phu tức giận nói: "Em tưởng đây là chỗ nào?"
Quả nhiên Trạm Bình Xuyên đúng như những gì mọi người đánh giá về trí thông minh của hắn, cung phản xạ dài đến lạ kỳ, hắn dường như hoàn toàn không nhận ra Ách Địch Phu sắp bùng nổ, còn ngơ ngác nhìn ra ngoài: "Toà nhà giảng dạy số sáu Đại học Tinh Châu, em đi nhầm ạ?"
Ách Địch Phu: "Em đến muộn, phải chịu phạt cùng với cậu ta."
Trạm Bình Xuyên quay lại, dường như lúc này mới nhận ra Omega thiếu chút nữa làm hắn không nhịn được cám dỗ, đang đứng trước mặt hắn là người đang chờ bị phạt.
Tuy nhiên, ngay sau đó, hắn lại rất chu đáo tha thứ cho mình và Lan Tư thay cho Ách Địch Phu: "Nể tình hai chúng em vi phạm lần đầu, bỏ qua lần này, lần sau không có chuyện này nữa ạ."
Ách Địch Phu: "..."
Ông ta híp mắt, không chắc người này rốt cuộc là giả ngu hay thật sự lớn gan làm loạn.
Cả lớp im phăng phắc, một đám người thi nhao nhìn Trạm Bình Xuyên bằng ánh mắt thương hại, nếu nói Lan Tư sau khi bị hủy tuyến thể còn có thể sống sót, thì người này gần như chắc chắn phải chết.
Hóa ra người có ngoại hình như thế này cũng có thể là nhân vật hy sinh.
Lan Tư đánh giá cảnh tượng trước mặt, không hề để ý đến việc có kẻ ngốc nào đó đối đầu với Ách Địch Phu chút nào.
Cậu lặng lẽ rút tay đang nghịch tóc về, lùi lại một bước ra xa khỏi trung tâm mâu thuẫn.
Ai ngờ Ách Địch Phu lại đột nhiên quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cậu, chiếc roi xương trong tay giơ lên: "Mày dám!"
Lan Tư vừa nhấc chân, bỗng cảm thấy gió lạnh ùa tới sau gáy, tiếng xé gió vang lên chói tai, chiếc roi xương đột nhiên dài ra gấp mấy lần, như có mắt, lao thẳng về phía tuyến thể của Lan Tư như một con rắn độc!
"Á! Đừng!"
Nam sinh ngồi bàn đầu hét lên sợ hãi, hai mắt nhắm lại, cậu ta tin chắc giây tiếp theo sẽ nhìn thấy Lan Tư gãy cổ, chết ngay tại chỗ.
Đồng tử của Lan Tư đột nhiên co rút lại, ngón tay đặt trên nút bấm gần như sắp nhấn xuống.
Tuy nhiên, tiếng roi dự kiến đã không vang lên, làn sóng nhiệt cuồn cuộn như sóng thần cũng ngay lập tức lắng xuống.
"Không phải em đã nói rồi sao, bỏ qua lần này." Trạm Bình Xuyên bất cần đời cười cợt.
Chiếc roi xương dữ tợn lúc này đang bị hắn nắm chặt trong tay, một mùi hương hoa long đởm* đắng ngắt mạnh mẽ bao trùm lấy hắn, luồng khí nóng không những không làm bỏng tay hắn mà ngược lại, dưới sự áp chế của pheromone dị năng, nó lại rụt rè lùi lại phía sau như chuột dưới cống ngầm.
*Hoa long đởm: thuộc dạng cây cỏ nhưng sống lâu năm, rễ nhiều, thân rễ ngắn, chiều cao cây khoảng 35 đến 60cm, theo các tài liệu y học cổ truyền, hoa long đởm có tính hàn, vị đắng.
Hắn tuỳ tiện liếc nhìn chiếc roi xương trong tay, thấy đầu roi như mất hết sức lực, lập tức mềm nhũn xuống.
Lan Tư nheo mắt, quay đầu nhìn Trạm Bình Xuyên phía sau.
Lúc này ông ta mới thực sự chú ý đến, Trạm Bình Xuyên rất cao, tầm nhìn của ông ta gần như chỉ ngang với yết hầu của Trạm Bình Xuyên, nơi đó có màu da lúa mì khỏe mạnh, tỏa ra hơi thở khô ráo thoải mái như khi đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Sự thay đổi đến quá đột ngột, nét mặt của Ách Địch Phu cuối cùng cũng không còn tự nhiên được nữa, cơ mặt ông ta hơi co giật, da nứt nẻ rồi lại liền lại, không ngừng bốc ra khí nóng.
Việc có thể dễ dàng tiếp nhận đòn tấn công của ông ta mà không hề hấn gì, chỉ có thể chứng minh người trước mặt có thể không chỉ là người thức tỉnh cấp A.
Nếu là thiên phú có cấp bậc cao, ông ta không thể lại hành động tùy tiện trước mặt mọi người được.
Sắc mặt Ách Địch Phu âm trầm, cuối cùng cũng kiềm chế cơn giận: "Tôi quên mất, em vẫn chưa kiểm tra."
Ông ta đẩy máy kiểm tra dị năng đến trước mặt Trạm Bình Xuyên, chỉ vào một lỗ nhỏ có kích thước bằng cánh tay.
Trạm Bình Xuyên cũng không so đo chuyện lúc nãy, hắn liếc nhìn máy kiểm tra, ánh mắt hơi khựng, sau đó lại lười nhác cười một tiếng: "Được thôi."
Nói xong, hắn xắn tay áo lên, không chút nghi thức nào nhét cả tay phải vào thứ hình cầu trước mặt.
Lan Tư lại tinh ý chú ý đến mạch máu ở khuỷu tay hắn căng lên vì dùng sức.