"Thϊếp không biết tên của vị đại nhân đó là gì, nhưng mà chị dâu nói vị Tưởng đại nhân đó có quan hệ rất tốt với ca ca."
Lông mày Từ Hiền giật giật, hãi hùng nói: "Tưởng Nam không có gan tiết lộ đề! Từ gia chúng ta cũng không thể làm ra chuyện đáng xấu hổ này!"
"Xem lão gia đang nghĩ đi đâu kìa." Từ Nhị thái thái lườm chồng rồi kéo ông ta ngồi xuống: "Thϊếp chỉ muốn nhờ Tưởng đại nhân tìm một số đề và bài thi của những năm trước để Ngọc nhi xem qua, dù thϊếp là nữ nhân thì cũng biết tiết lộ đề là tội lớn!"
Khuôn mặt Từ Nhị lão gia hơi đỏ lên, nhìn vẻ mặt tủi thân của vợ lại hơi áy náy, nắm tay Vương thị cười xòa nói: "Do ta lo lắng quá nên mới hoảng, Ngọc nhi là đích tử duy nhất của chúng ta, sao ta có thể nhẫn tâm để nó phạm lỗi, sao có thể hiểu lầm phu nhân được."
Nhị thái thái khẽ mỉm cười: "Lão gia hiểu thì tốt, đã vậy thì lão gia mời Tưởng đại nhân đến phủ đi, nghe nói bài của Tưởng đại nhân rất hay, kể cả bệ hạ cũng khen ngợi, không biết Ngọc nhi có may mắn được ngài ấy chỉ bảo hay không."
Từ Nhị lão gia lập tức đồng ý: "Việc này không khó, ngày mai ta sẽ nói với Tưởng đại nhân." Vì Vương Sùng nên ông ta cũng có mối quan hệ thân thiết với Tưởng Nam: "Dặn dò Ngọc nhi, ngày mai ở nhà chăm chỉ học tập, đừng ra ngoài chơi, đợi Tưởng đại nhân đến sẽ xin ông ấy dạy bảo cho." Tô Văn Khanh dẫn Từ Tử Việt vào Thanh Đại Viện, khiến các nha hoàn trong viện bị sốc.
Tại sao tiểu thư lại quen Đại thiếu gia?
Thân phận của Từ Tử Việt ở trong Từ phủ vừa lúng túng vừa thấp kém, một đứa con trai do nữ nhân còn chẳng phải là di nương sinh ra, là "Thứ trưởng tử" không được phép xuất hiện trong gia phả. Từ khi ra đời Từ Tử Việt đã không được lão thái thái và lão gia yêu thương, thậm chí còn cố ý hoạnh họe, nha hoàn và bà tử là những người giỏi nhìn sắc mặt người khác nhất, chủ tử không thích cũng không coi trọng, nên tất nhiên họ cũng sẽ không coi Từ Tử Việt là chủ tử.
Hơn nữa, Tô Văn Khanh còn thích Nhị thiếu gia, nếu Nhị thái thái và Nhị thiếu gia biết nàng qua lại với Từ Tử Việt, nhất định sẽ không thích.
Nhưng không hiểu sao Tô Văn Khanh lại thân thiết, thậm chí là nịnh bợ Từ Tử Việt?
Tô Văn Khanh không rảnh quan tâm đám nha hoàn kia đang nghĩ gì, lúc này nàng chỉ muốn để lại ấn tượng tốt trong lòng Từ Tử Việt, nên dĩ nhiên phải hầu hạ tận tình chu đáo nhất có thể. Chuẩn bị xong xuôi rồi, nàng lại sai Lục Tụ và Hà Ngẫu: "Lục Tụ, mang Hoàng Sơn Mao Tiêm mà mấy ngày trước bà ngoại thưởng cho ta đến đây."
Hà Ngẫu trợn tròn mắt, trà ngon thế mà không giữ lại cho mình uống, hoặc cũng có thể biếu cho Nhị thái thái, việc gì phải cho Đại thiếu gia, thật là lãng phí trà ngon! Liếc Từ Tử Việt với vẻ khinh thường, trông Từ Tử Việt nghèo kiết xác thế kia, liệu hắn có biết trà ngon hay dở không?
Lục Tụ nghe lời Tô Văn Khanh nhất, mặc dù cảm thấy Tô Văn Khanh niềm nở thái quá nhưng nàng ấy vẫn ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của nàng, Tô Văn Khanh nói xong mới chú ý đến ánh mắt của Hà Ngẫu, mặt nàng lập tức tối sầm.
Thế mà nàng suýt quên mất vai diễn của Hà Ngẫu trong Thanh Đại Viện, tại sao Nhị thái thái lại biết rõ nhất cử nhất động trong Thanh Đại Viện, tất cả đều là do nha đầu này. Năm đó, Nhị thái thái ban nha hoàn cho nàng, nàng đã cực kỳ cảm động, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối nha hoàn này lại là người của Nhị thái thái.
Nhưng bây giờ Từ Tử Việt vẫn còn ở đây, việc trong viện mình thì đóng cửa bảo nhau sau. Tô Văn Khanh bình tĩnh liếc Hà Ngẫu, ánh mắt toát lên vẻ mỉa mai và giễu cợt khó tả. Hà Ngẫu chợt hoảng hốt, nhận ra Tô Văn Khanh có vẻ đang tức giận.
Lúc Hà Ngẫu lật đật rời đi thì nhớ đến chuyện mấy ngày trước Tô Văn Khanh đã đến gặp lão thái thái để cáo trạng Nhị thái thái, bỗng giật mình, rõ ràng là một ngày hè nóng nực nhưng ả ta lại sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Tuyết Nhuế tỷ tỷ vẫn chưa thể đứng dậy, tất cả là nhờ tiểu thư của họ ban cho…
Hà Ngẫu đờ đẫn bước ra ngoài, đứng dưới nắng nhưng người lại lạnh run, dường như Tô Văn Khanh thật sự đã thay đổi.
Trà mà Từ lão thái thái cho Tô Văn Khanh đúng là trà ngon, kiếp trước lão thái thái có thứ gì tốt cũng đưa cho nàng, nhưng nàng lại vì lấy lòng Nhị thái thái mà biếu hết bà ta. Bây giờ nghĩ lại thì khó chịu, tất cả trà ngon và đồ tốt đều mang cho Mẫu Đơn Viện, nhưng Mẫu Đơn Viện vẫn không đối xử tử tế với nàng chút nào.
Sau khi pha trà xong, Tô Văn Khanh tự mình cầm lấy chén trà, tráng chén, rót trà, từng động tác đều tao nhã liền mạch như nước chảy mây trôi, có nét văn nhã khó tả của văn nhân Đông Tấn.
Từ Tử Việt hơi ngạc nhiên, dù là tiểu thư nhà quan cũng chưa chắc có được phong thái và trình độ pha trà này, nhưng con gái của thương nhân như Tô Văn Khanh lại làm vô cùng xuất sắc.