Đi vào là Đại cữu mẫu Lưu thị của đại phòng và đích nữ Từ Tâm Duyệt của Lưu thị.
Tô Văn Khanh tinh mắt phát hiện khi Đại cữu mẫu Lưu thị nhìn mình thì cười tươi rói, ánh mắt cũng sáng rực, nhìn nàng vài lần mới cung kính hành lễ với Từ lão thái thái.
Từ lão thái thái thấy Lưu thị thản nhiên cười, bình thường đại phòng cũng không quá gần gũi với bà. Nhưng con dâu cả Lưu thị không vênh váo như con dâu có gia thế cao, thường xuyên dẫn các con đến thỉnh an, Từ lão lão thái thái vui vẻ gọi Từ Tâm Duyệt đến gần: "Sao hôm nay lại đến đây? Lâu rồi không thấy, Tâm Duyệt trưởng thành hơn rồi."
Hôm nay tâm trạng của Lưu thị rất tốt, nghe Từ lão thái thái khen con gái thì càng vui vẻ ra mặt.
Vì sao đến đây? Bà ta nghe được chuyện tối hôm qua nên mới đến.
Nghe nói hôm qua em dâu mắt cao hơn đầu của bà ta ngã trước mặt Tô Văn Khanh, vốn định ra oai phủ đầu nàng, nào ngờ nàng lại bẩm báo thẳng với lão thái thái. Có đủ nhân chứng vật chứng, lão thái thái không hề nể mặt Vương thị, không chỉ dạy dỗ ngay trước mặt cả nhà, kể cả nha đầu Tuyết Nhuế kia cũng bị đánh hèo.
Hai mươi hèo, có lẽ mất cả nửa cái mạng.
Nha đầu Tuyết Nhuế kia rất đáng ghét, ăn mặc còn tốt hơn con gái nhà bà ta, giống tiểu thư hơn cả tiểu thư quý phủ, ngay cả bà ta cũng phải gọi là Tuyết cô nương. Xí, Tuyết cô nương gì chứ, một đám bợ đít gọi một tiếng cô nương thì thật sự coi mình thành tiểu thư.
Đồ ti tiện, xứng đáng.
Nghĩ thế nên khi nhìn Tô Văn Khanh cảm thấy rất vừa mắt, cứ bảo Tô Văn Khanh nhát gan, nhưng từ chuyện tối hôm qua, ai dám nói nàng dễ bắt nạt nữa? Dễ bắt nạt mà cả Vương thị cũng trúng chiêu của nàng à? Mà lão thái thái thật sự chiều nàng đến tận trời, dung mạo ngày càng xinh đẹp.
Tất cả là tại nha đầu trong phủ khua môi múa mép, nói Văn Khanh có vẻ thích Từ Tử Ngọc. Mới bao tuổi mà thích gì chứ, nghe nói hôm qua Từ Tử Ngọc cũng bị mắng, Tô Văn Khanh không hề có chút tình cảm gì, mà em dâu của bà ta kênh kiệu như thế, sao có thể nhìn trúng Tô Văn Khanh?
Từ Tử Ngọc không được thì Tuấn nhi được này, Tuấn nhi cũng đến tuổi nghị hôn, mặc dù nhà Văn Khanh là thương nhân nhưng dính một chữ Hoàng, nghe lão gia nói Hoàng thương kiếm bạc trắng thay hoàng gia! Nghe nói lúc trước vì cưới Từ Tĩnh, đã trả thay lão thái gia vài chục vạn lượng bạc, vài chục vạn lượng đấy, Tô gia giàu cỡ nào chứ!
Lưu thị càng nghĩ càng thấy hài lòng, cười tủm tỉm nói với Từ lão thái thái: "Mấy ngày không tới, hôm nọ Tâm Duyệt quấn lấy Tuấn nhi vẽ vài kiểu hoa văn đưa đến Ngân Kính Hiên làm mấy bộ trang sức, bộ này vừa đưa đến hôm qua. Tâm Duyệt cũng không dùng hết, con chọn mấy thứ đưa đến cho các cô nương đeo." Vẫy tay bảo nha hoàn đằng sau đi lên, mặt mày hớn hở kéo Tô Văn Khanh: "Văn Khanh sang đây xem có thích không."
Mở hộp ra, là một bộ trâm bạch ngọc, họa tiết tuyết liên rườm rà, mỗi một cánh đều được mài rất mỏng, long lanh trong suốt rất đẹp. Tô Văn Khanh ngạc nhiên, món trang sức này thật sự không rẻ, hơn nữa nghe Đại cữu mẫu nói là Từ Tử Tuấn vẽ ra?
Đời trước nàng từng nghe nói mình có một biểu ca biết vẽ tranh, nhưng không để ý, hiện giờ xem ra là thật.
Hôm qua Vương thị vừa đánh mặt Tô Văn Khanh, hôm nay Lưu thị lại đưa trang sức đến, người tinh ý đều hiểu. Dĩ nhiên là Từ lão thái thái biết rõ tâm tư của Lưu thị, đơn giản là nhân cơ hội này khiến Vương thị mất mặt, còn mượn Văn Khanh để nhận được sự yêu thích của bà. Nhưng chuyện ngày hôm qua vốn là Vương thị làm sai, nhìn Văn Khanh ngắm nghía trâm ngọc, Từ lão thái thái hiền từ nở nụ cười, xem ra rất thích món trang sức này.
Lưu thị cẩn thận nhìn Từ lão thái thái, càng cảm thấy đi nước cờ Tô Văn Khanh này là đúng.
Tô Văn Khanh thật sự rất thích trang sức tinh xảo này, nàng bảo Lục Tụ nhận hộp nói lời cảm ơn Lưu thị: "Văn Khanh cảm ơn bác, cảm ơn biểu ca."
"Người một nhà mà nói cảm ơn gì chứ? Bác thích Văn Khanh giống như con gái ruột vậy." Lưu thị hăm hở kéo tay Tô Văn Khanh, Tô Văn Khanh bất ngờ nhíu mày, lặng lẽ rút tay lại.
Đời trước chưa từng qua lại gì với Đại cữu mẫu, biết rõ quan hệ của Đại cữu mẫu và Nhị cữu mẫu không tốt, chẳng qua Đại cữu mẫu chỉ muốn khiến Vương thị khó chịu thôi, nhưng thế này thì thân thiết quá rồi nhỉ?
Hơn nữa, Tô Văn Khanh nhìn ra ngoài cửa sổ, Từ Tử Việt đã đợi nửa canh giờ, bà ngoại vẫn không cho hắn đi vào. Khi Xuân Tàm vén rèm bước vào, Tô Văn Khanh thoáng nhìn thấy một bóng dáng gầy gò, rèm lập tức buông xuống, lại chắn người ở bên ngoài.
Tô Văn Khanh siết tay thành nắm đấm, mũi hơi cay.
Cho dù về sau người kia hiển hách thế nào, mánh khóe thông thiên ra sao, hiện giờ cũng chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi, là một người đáng thương bị mọi người ghét bỏ.