Tô Văn Khanh hướng nội, giờ Từ lão thái thái mới biết cháu ngoại này lại thấu đáo như thế, thở dài: "Cháu còn nhỏ lại rộng lượng như thế thật hiếm có." Không tiếp tục hỏi nàng nữa, hai bà cháu đều hơi mệt nên lát sau đã ngủ say.
Bên Mẫu Đơn Viện lại đèn đuốc sáng trưng, Nhị thái thái ăn cục tức lớn như thế ở trước mặt Từ lão thái thái, đầu váng mắt hoa suýt đứng không vững, vừa định gọi Tuyết Nhuế bảo ả xoa cho bà ta mới nhớ ra Tuyết Nhuế bị khiêng về, đi không nổi, vì thế càng đau đầu.
Từ Tử Ngọc và Từ Tâm Liên ngồi ở bên cạnh đều sầm mặt, Từ Tâm Liên nhớ lại cảnh bà nổi giận mà vẫn còn sợ hãi, đến nỗi không nể mặt mẹ chút nào, không phải chỉ vì một Tô Văn Khanh sao, vừa nghĩ thế càng cảm thấy Từ lão thái thái bất công.
Vương thị nhìn con trai lơ đãng, nhớ tới mấy ngày trước Từ Tử Ngọc vẫn đi theo lão gia đọc sách, khó lắm mới nhàn rỗi được một tí lại gặp phải chuyện xấu này, đau lòng con trai nên để Từ Tử Ngọc về nghỉ ngơi. Trước khi Từ Tử Ngọc đi còn an ủi mẹ vài câu mới rời khỏi Mẫu Đơn Viện, đi ngang qua Thanh Đại Viện thì dừng chân, nhớ ra hôm nay Tô Văn Khanh nghỉ tạm ở Thanh Phong Đường, tâm trạng phức tạp nhìn hồi lâu mới trở về.
Sau khi con trai đi rồi, Nhị thái thái mới vô lực nằm trên giường, Từ Tâm Liên tiến lên xoa bóp cho mẹ. Nhị thái thái nắm tay con gái nói con gái vẫn là tri kỷ, nghĩ đến Tô Văn Khanh lại hận đến mức ánh mắt nóng lên: "Xem như ta mắt mù không nhìn ra chiêu trò này, trúng kế của nó."
"Bình thường biểu tỷ mềm yếu đáng thương, không ngờ chỉ là giả vờ, tâm tư họ Tô kia nặng, mẹ có khổ không nói ra được, bà lại thiên vị luôn nghe theo nó, vô cớ khiến mẹ ấm ức."
Nhị thái thái kéo con gái ngồi xuống thở dài nói: "Năm đó bà con là như thế, cưng chiều cô con vô cùng, hiện giờ cô con không còn nên càng cưng chiều Tô Văn Khanh."
Vành mắt Từ Tâm Liên đỏ lên hỏi: "Thế phải làm sao đây?"
"Cuống gì chứ, nó chỉ là một con ma ốm, đại phu đã nói không sống được mấy năm…"
"Chẳng lẽ mấy năm này mẹ cứ mặc nó ức hϊếp sao?"
"Sao có thể?" Nhị thái thái nhẹ nhàng an ủi: "Dù sao nó cũng là con gái thương nhân, sao có thể so sánh với con được, chưa kể đến lần này nó bị ép mới làm to chuyện, với tâm tư của nó với Nhị ca con…"
Mắt Từ Tâm Liên bỗng sáng lên, cười ngọt ngào: "Mẹ nói đúng."
Tô Văn Khanh ngủ ngon một đêm, hôm sau tỉnh lại ở Thanh Phong Đường, còn chưa nhận được hoa Nhị thái thái đưa tới đã nghe Xuân Tàm khẽ nói với Từ lão thái thái: "Đại thiếu gia đã về."
Tô Văn Khanh còn hơi buồn ngủ lập tức tỉnh táo hoàn toàn, vội quay đầu, Từ lão thái thái không chú ý đến vẻ hoảng sợ của Tô Văn Khanh, khó chịu hỏi: "Nó về làm gì?"
Dĩ nhiên là Xuân Tàm không biết, chỉ lắc đầu: "Trước đó không có nhắn là sẽ về, vừa mới đi thư phòng của lão gia, chắc lát nữa sẽ qua thỉnh an."
"Không gặp!"
Từ lão thái thái không muốn gặp Từ Tử Việt, Tô Văn Khanh thì tâm trạng phức tạp.
Từ Tử Việt đã về! Vì sao hắn lại về vào lúc này? Không phải ba năm sau mới về à?
Tô Văn Khanh khẩn trương lo âu, vì sao Từ Tử Việt lại về vào lúc này? Từ Tử Việt trong trí nhớ không hề tốt đẹp, dáng vẻ lạnh lùng tàn nhẫn trong tuyết, hiện giờ quyền thần tương lai chỉ mười bốn tuổi, không biết trông như thế nào.
Có phải người như thế đã khác người từ khi còn trẻ hay không.
Tô Văn Khanh ngồi trước gương đồng, mặc cho nha hoàn chải đầu cho nàng, hết tò mò liếc ra ngoài rồi lại nhìn Từ lão thái thái.
Từ Tử Việt đã đợi ở bên ngoài hai khắc, Từ lão thái thái lại không nóng lòng gặp Từ Tử Việt. Có vài lần Tô Văn Khanh định hỏi nhưng các nha đầu xung quanh lại có vẻ rất bình thường, lời vừa định nói ra lại yên lặng nuốt vào.
Trong lòng đột nhiên chua xót khó chịu, rất bức bối.
Từng trải nghiệm nỗi khổ bị người coi như rơm rạ, giống như chuột chết rơi xuống nước, ai cũng có thể mắng chửi giẫm đạp, sau đó còn cười ha ha mắng mình là đồ hèn nhát. Người Từ gia không coi thường Từ Tử Việt mà càng như căm thù, còn tệ hơn mình năm đó, có lẽ vì đồng cảm nên sự vui sướиɠ vì chèn ép được Vương thị hôm qua bỗng chốc biến mất.
Nàng muốn làm gì đó cho Từ Tử Việt, có lẽ nhờ Từ Tử Việt làm gì đó.
Trong Thanh Phong Đường rất yên tĩnh, cho đến khi rèm được vén lên, Tô Văn Khanh mới vội vàng quay đầu. Thấy người đi vào không phải Từ Tử Việt, Tô Văn Khanh mới đột nhiên nhận ra ở Từ phủ này không có ai vì một Từ Tử Việt mà đắc tội Từ lão thái thái, không được Từ lão thái thái cho phép, sẽ không có ai dám bảo Từ Tử Việt đi vào.
Không một ai.