Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 20: Thanh âm của cái chết (1)

Edit: Calcium / Beta: clow

Còn Xuân Cảnh, Thu Cảnh đâu.

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Sau khi ánh mắt hai người chạm nhau, bầu không khí im lặng đến lạ thường trong ba giây.

Lần này Tống Ngưỡng một mình tiến vào phó bản.

Trình độ hiện tại của Giả Thanh không đủ để lăn lộn trong phó bản ba sao, vì vậy Tống Ngưỡng và Phong Thức thường thay phiên nhau mang anh đi học hỏi kinh nghiệm.

Tình cờ hôm nay đến lượt Phong Thức "thay ca" nên Tống Ngưỡng tự mình chọn một phó bản ba sao.

Không ngờ—

Hắn từ từ nheo mắt lại, đứng thẳng lên.

Tuy nhiên, trước khi hắn kịp nói, hai người chơi cuối cùng đã xuất hiện ở giữa lối đi trong toa xe, thoạt nhìn như một cặp vợ chồng.

Mười một người chơi đã tụ tập đủ, cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài chợt tối sầm xuống, trong chốc lát đã biến thành màn đêm đen như mực.

Xe lửa phát ra tiếng kêu thật lớn, "xình xịch xình xịch" bắt đầu khởi động.

Mọi người đều bày ra tư thế cảnh giác.

Phó bản đã chính thức bắt đầu!

Hạ Cảnh thuận thế xoay người lại, làm bộ không thấy được phản ứng của Tống Ngưỡng, đáy mắt đã nổi lên một tia thích thú.

Không ngờ rằng cái "lần sau gặp lại" của bọn họ đến nhanh như vậy.

Lúc này trên tàu vang lên thông báo, là một giọng nam nho nhã lễ độ.

"Leng keng!"

"Xin chào mọi người, chào mừng đến với chuyến tàu DEAD số 666 của Thành Tiếu Kiểm. Tôi là trưởng tàu - người điều khiển chuyến tàu này. Xin hãy gọi tôi là A Hỏa."

"Chuyến tàu này chạy từ nhân gian đến địa ngục. Thời gian di chuyển dự kiến sẽ mất 12 giờ, tổng quãng đường dài 1800km, số lượng trạm dừng không xác định, không biết mỗi trạm sẽ dừng bao nhiêu lần. Trên tàu không cung cấp nước và thức ăn, xin hành khách tự mình xoay sở. Nhưng khuyến cáo không nên đi lại lung tung trong toa, phòng ngừa những tình huống ngoài ý muốn."

"Tôi hy vọng tất cả hành khách sẽ tận hưởng chuyến đi này." Giọng nam nói tới đây, dừng lại, cười một cách quái dị rồi nói ra bốn chữ không chút ý tốt nào, "Đến giờ, xuất phát."

Sau khi thông báo kết thúc, sắc mặt của tất cả người chơi lập tức thay đổi.

Cặp đôi đăng nhập vào phó bản cuối cùng nhìn nhau, ngạc nhiên hỏi: "12 giờ đồng hồ?"

Một người đàn ông thoạt nhìn lấm la lấm lét nhảy dựng lên, giọng nói âm u: "Đây là ý gì? Phó bản này chỉ cho chúng ta 12 tiếng để vượt ải?!"

Trong số hai cô gái ngồi phía sau Hạ Cảnh, một người có mái tóc uốn xoăn, trông rất dễ thương và ngọt ngào.

Cô ấy rõ ràng đang rất luống cuống: "Phó bản keo kiệt nhất cũng chừa cho chúng ta ba ngày đấy!"

Lấy "keo kiệt" để hình dung khiến ai cũng nghèn nghẹn.

Ngó thấy đoàn tàu đã bắt đầu di chuyển về phía trước, những gì họ sắp đối mặt không một ai biết, giữa họ còn như có năm bè bảy mối. Lúc này một người đàn ông mặc vest, đi giày da, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, ho nhẹ một tiếng thu hút sự chú ý của mọi người.

Gã nói một cách văn nhã: "Thời gian có hạn, hãy nói ngắn gọn đi. Vừa rồi mấy người đến trước đã làm quen qua, nhưng lại tới thêm ba người mới, để tiện cho việc hợp tác kế tiếp đây, chúng ta nên tranh thủ thời gian để giới thiệu lẫn nhau. Tôi tên là An Như Minh, trước đây vẫn luôn loanh quanh ở phó bản một hai sao, hôm nay là lần đầu tiên thử sức với phó bản ba sao, vì vậy nhờ mọi hỗ trợ nhiều hơn."

Ở góc phía trước của toa xe có ba nam sinh trung học mặc đồng phục đang chen chúc nhau.

Một nam sinh gầy yếu đang ngồi co rúm lại.

Hai nam sinh còn lại, một người rất cao và một người trông rất vạm vỡ, đang bao vây trước mặt người kia, không biết họ đã làm gì trước đó.

An Như Minh giới thiệu: "Ba đứa trẻ bên kia, hai người đang đứng lần lượt là Mã Cầu và Trình Gia Dụ."

Mã Cầu có vóc dáng cao lớn, lơ đãng liếc nhìn Hạ Cảnh và những người khác.

Chàng trai cường tráng Trình Gia Dụ trông rất căng thẳng, tướng mạo có chút hung ác. Anh ta bỗng nhếch miệng cười cười, xách cậu trai gầy yếu đang ngồi trên ghế lên, động tác thô bạo đến mức người khác nhìn cũng phải nhíu mày.

Thiếu niên gầy gò không dám phản kháng chút nào, không ngừng rụt cổ lại mặc Trình Gia Dụ trêu chọc mình.

Trình Gia Dụ khoác tay lên cổ cậu ta, như thể để phát tiết căng thẳng, cười cợt nhả nói: ""Thằng nhóc này tên là Vương Chỉ, ba anh chị mới đến cũng có thể gọi nó là "thằng Vương". Nó thế mà ghê gớm lắm, làm gì cũng không chết được, có việc gì nguy hiểm thì cứ tìm nó, đừng ngại!""

Đôi tay Vương Chỉ buông xuống ngang hai bên hông, nắm chặt thành quyền, khuôn mặt căng thẳng tột cùng, nhưng rồi vẫn không hé lấy một lời.

Mấy người trưởng thành nhìn ra, có người khinh thường nhìn lại, có người chau mày, nhưng do ngại tình huống đặc thù không có thời gian dạy dỗ lại bọn trẻ.

An Như Minh trực tiếp chuyển chủ đề nói: "Anh chàng đẹp trai đứng phía sau kia tên là Tống Ngưỡng."

Nhóm người chơi này dường như không có bất kỳ phản ứng nào với cái tên Tống Ngưỡng.

Khi nhắc tới hắn, vẻ mặt An Như Minh vẫn như thường.

Lúc này, hai cô gái đối diện với Tống Ngưỡng chủ động đứng dậy. Cô gái có mái tóc xoăn gật đầu chào hỏi mọi người, giọng nói có phần câu nệ: "Chào mọi người, tên tôi là Phí Sinh Tiêu."

Cô có chiều cao khá ấn tượng so với chiều cao trung bình của phụ nữ, khoảng 1m75.

Người bạn đồng hành bên cạnh cô ấy trông rất lạnh lùng và cao sêm sêm cô ấy.

Hai người đều trông giống như người mẫu, chỉ là người bạn đồng hành này lại có mái tóc dài buộc cao, trông rất nghiêm túc thành thục: "Tôi là Lê Miên."

Cuối cùng, người đàn ông trông lấm la lấm lét nói: "Tôi tên là Diệp Tường."

Mấy người chơi đăng nhập trước đã giới thiệu xong xuôi, giờ đến lượt ba người mới vào.

Người chồng có vóc dáng tương đối thấp bé, nhưng toàn thân cơ bắp có vẻ rất rắn chắc, sắc mặt tương đối bình tĩnh, lịch sự nói: "Tôi tên Sa Vũ, còn vợ tôi tên Dương Nhạc Liễu."

Cuối cùng, ánh mắt của mọi người không hẹn mà đều đổ dồn về phía Hạ Cảnh——

Quả thực gương mặt này của Hạ Cảnh quá mức "lóa mắt" khiến người ta khó có thể bỏ qua.

Hạ Cảnh còn cảm nhận được một ánh mắt nào đó từ phía sau nhìn đến.

Tầm mắt kia dừng ngay ở gáy cậu một cách vi diệu.

Hạ Cảnh chậm rãi cong cong đôi mắt, cười nói: "Tôi tên... Đông Cảnh."

An Như Minh sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Đông? Đông nào?"

Gã hỏi xong, Tống Ngưỡng mới lười biếng mở miệng nói: "Cảnh này là Cảnh nào?"

Hạ Cảnh rũ mắt cười khẽ.

Lúc này đây, giọng nói của cậu có pha chút giọng mũi, nghe dinh dính khó tả.

Hạ Cảnh nghiêng đầu, cong môi nói: "Đông trong mùa đông, Cảnh trong phong cảnh."

Nói xong, phía sau vang lên một tiếng cười không rõ cảm xúc của một người đàn ông.

An Như Minh lúc này mới nhận ra rằng, "Đông Cảnh" có lẽ là một tên giả.

Có rất nhiều người sử dụng tên giả trong trò chơi, có chút thật giả lẫn lộn. Một số thực sự là đại lão xếp top, một số lại chỉ là đám lâu la tự cho mình là nhất.

Không biết vị này thuộc loại nào.

Sau khi mọi người được giới thiệu xong, An Như Minh nói: "Trước khi trò chơi bắt đầu, tất cả các cửa đều không thể mở được. Chúng tôi vẫn chưa có cơ hội thăm dò toàn bộ bản đồ. Hiện tại hẳn là mọi cửa đều có thể mở được. Chúng ta hãy phân công hành động, mau chóng xem xét toàn bộ đoàn tàu trước?"

Những người khác không có ý kiến. Diệp Tường lạnh lùng nói: "Nhưng loa báo ban nãy nhắc nhở chúng ta không được đi lại giữa các toa xe."

"Chẳng có phó bản nào có thể qua màn mà không cần thăm dò toàn bộ bản đồ cả." Tống Ngưỡng thu hồi sự chú ý khỏi Hạ Cảnh, nhàn nhạt nói: "Tôi đi xem các toa sau."

Nói xong, hắn dẫn đầu đi về phía toa xe tiếp theo.

Có Tống Ngưỡng đi đầu, những người khác liếc nhau, nhanh chóng hành động theo.

Diệp Tường khẽ nhếch mép.

...

Hạ Cảnh đút tay vào túi quần.

Cậu đến tương đối trễ, chưa kịp quan sát kỹ càng toa xe bọn họ đang ở nên không vội cùng Tống Ngưỡng đi về phía sau mà nhìn ngó xung quanh trước.

Hạ Cảnh chưa bao giờ đặt chân đến thế giới thực.

Nhưng nhìn phản ứng của những người chơi khác, toa tàu này xem chừng không quá khác biệt so với tàu hỏa trong thực tế.

Có một lối đi ở giữa, và hai bên đều là những cặp ghế ngồi sát nhau.

Kính cửa sổ của tàu khá rộng nên có thể nhìn rõ ràng khung cảnh bên ngoài.

Lúc này, đoàn tàu đang chạy qua một cánh đồng bát ngát, phía xa chỉ có những rặng núi đen trùng điệp, ngoài ra không còn bất cứ thứ gì khác.

Nếu có thì chính là...

Hạ Cảnh dừng lại bước chân, ngẩng đầu lên.

Bên trong toa tàu có hai ống dẫn làm bằng kim loại hình chữ nhật treo ở trên trần hai bên trái phải.

Sự tồn tại của hai đường ống này rất kì lạ.

Bản thân ống kim loại màu trắng bạc rất dày, na ná ống dẫn khói.

Tuy nhiên, hai đường ống này kéo dài từ buồng lái và nối liền với toa xe phía sau. Hơn nữa, thông báo vừa rồi nhắc nhở rằng trên tàu không cung cấp đồ ăn thức uống nên khả năng "ống dẫn khói" là hoàn toàn không thể.

Vậy hai đường ống này có tác dụng gì?

Hạ Cảnh nhìn về buồng lái phía trước.

Ba học sinh trung học đang chen chúc nhau bên ngoài cửa buồng lái, cố ngó trộm vào bên trong thông qua ô cửa sổ nho nhỏ.

Rõ ràng, trường tàu cũng đã đợi cho đến khi phó bản bắt đầu rồi mới xuất hiện.

Ba học sinh trung học đang lo lắng và hoang mang.

Nam sinh cường tráng Trình Gia Dụ ngạc nhiên cười lớn: "Trưởng tàu nói tiếng Trung Quốc, thế nhưng tóc lại màu vàng, là người nước ngoài sao? Giả thiết này hơi lộn xộn ha."

Người đàn ông cao lớn Mã Cầu bị sự việc bên trong dọa cho giật mình: "Tên đó cười với chúng ta cái gì!"

Trình Gia Dụ nuốt nước miếng, cố gắng giả vờ không sợ hãi, cười đùa nói: "Tên đó đang chào mày, nói không chừng đó chính là quái vật đã để mắt tới mày, ha ha ha!"

Mã Cầu mắng: "Mày miệng quạ đen thì câm giùm!"

Ánh mắt Hạ Cảnh xuyên qua ô cửa sổ nhỏ, rơi vào khuôn mặt của một người nước ngoài mơ hồ lộ ra bên trong phòng điều khiển.

Người chỉ huy tàu "A Hỏa" là một người nước ngoài rất đẹp trai. Để ý đến cậu, anh quay lại ném cho cậu một cái liếc mắt đầy quyến rũ.

Hạ Cảnh rất bình tĩnh thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía sau.

Cánh cửa nối toa xe thứ hai đã được mở thành công.

Cặp vợ chồng, hai chị em và Tống Ngưỡng đều tập trung tại đây.

Lúc này, biểu cảm của bọn họ có chút kỳ quái.

Hạ Cảnh liếc nhìn chiếc xe ngựa phía sau, nhướng mày.

Toa xe phía sau ánh sáng tối tăm mờ mịt.

Không có cửa sổ, không có ghế ngồi, chỉ có những ống vuông kéo dài từ phòng điều khiển và toa đầu tiên đến.

——Chúng quanh co khúc khuỷu, vặn vẹo quây lẫn nhau chiếm phần lớn không gian trong toa, tạo thành một mê cung ba chiều, có phần đồ sộ.

Người vợ, Dương Nhạc Liễu khϊếp sợ nói: "Nơi này rốt cuộc là sao? Những đường ống này dùng để làm gì?"

Chồng cô, Sa Vũ, chậm rãi quét mắt qua những đường ống này, lắc đầu: "Không biết nữa."

Mỹ nữ lạnh lùng Lê Miên ánh mắt tập trung vào một hướng, mở miệng nói: "Mọi người nhìn xem, cuối toa tàu có một cánh cửa."

-Nghĩa là còn có toa xe thứ ba?

Rốt cuộc xe lửa này dài cỡ nào?

Nếu nó thực sự dài như đoàn tàu trong thế giới thực vậy thì việc tìm kiếm manh mối sẽ biến thành một công việc lao lực.

Tống Ngưỡng là người đầu tiên tiến vào phía trong.

Lê Miên rõ ràng là một cô gái thích chủ động xuất kích mần phó bản hơn.

Không đợi người khác phản ứng, cô dứt khoát lấy từ trong túi không gian ra một con dao găm và thấp giọng nói với Phí Sinh Tiêu, người đang tỏ ra lo lắng: "Sinh Tiêu, cậu ở yên đây chớ có di chuyển, mình sẽ sớm quay về."

Nói rồi đi theo Tống Ngưỡng bước vào.

Đã có hai người dẫn đầu kiểm tra, những người còn lại ở bên ngoài để tránh tạo thành trường hợp hỗn loạn.

Họ chú ý đến tình hình xung quanh cho hai người, sẵn sàng cảnh báo khi có nguy hiểm.

Vượt qua những ống dẫn vặn xoắn này là một điều khó khăn.

Tống Ngưỡng và Lê Miên giống như đặc vụ trong phim hành động vượt qua tia X, lúc thì nhảy lên leo trèo, lúc lại nằm sấp xuống bò. Để cẩn thận, họ phải thật nhẹ tay nhẹ chân.

Phải mất vài phút sau họ mới đến được cuối toa xe, lúc này cả người đã phủ một lớp mồ hôi mỏng.

Tống Ngưỡng cũng lấy ra con dao găm, cầm trong tay.

Hạ Cảnh đứng ở đầu toa xe bên này, yên lặng nhìn người đàn ông đặt tay lên tay nắm cửa, liếc nhìn Lê Miên một cái—— sau khi xác nhận thời cơ, bất ngờ kéo mạnh cánh cửa ra.

Mọi người đều ngẩn ra.

Gió đêm mạnh mẽ ùa vào, thổi tung quần áo của mọi người.

——Phía sau cánh cửa không phải toa xe thứ ba mà là một hiên tàu ở đuôi.

Bất ngờ thay, chiều dài của đoàn tàu đến đây là kết thúc.

Tống Ngưỡng ra ngoài nhìn xung quanh rồi xoay người lại, ngửa đầu nhìn lên.

Ngay sau đó, hắn nói với những người đang canh giữ bên cửa: "Nơi này không còn thứ gì khác, chỉ có một cái thang dây có thể leo lên nóc toa tàu."

Sa Vũ và Dương Nhạc Liễu nhẹ nhàng thở phào.

Không có thứ gì khác là tốt.

Bằng cách này, họ chỉ cần tập trung sự chú ý vào hai toa xe là đủ.

Tống Ngưỡng và Lê Miên cẩn thận xác nhận tình hình ở hiên tàu lần cuối trước khi đóng cửa và quay trở lại.

Lê Miên tin tưởng vào trực giác của mình. Ban đầu khi thấy Tống Ngưỡng, cô có thể cảm nhận được người đàn ông này không hề đơn giản, hắn hẳn là người mà cô có thể hợp tác.

Vì thế trên đường trở về, cô suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: "Nhìn như thế này, người đáng nghi nhất lúc này chính là trưởng tàu? Dù sao thì anh ta cũng là sinh vật sống duy nhất trên tàu."

Họ vừa vặn đến được khu vực mà đường ống vặn vẹo xoắn vào nhau nhất.

Tống Ngưỡng cúi người đáp: "Ừ, nhưng mục tiêu là trưởng tàu lại quá rõ ràng, đừng quên chủ quái không nhất định phải ngụy trang thành con người."

Tuy nhiên, trên tàu này có ít yếu tố như vậy. Nếu quái vật ngụy trang thành vật, vậy thì sẽ là cái gì?

Lê Miên đang suy tư, vừa đứng lên——

Giây tiếp theo, sắc mặt Dương Nhạc Liễu đột nhiên thay đổi, thấp giọng quát: "Chờ một chút! Có cái gì đó trong ống dẫn vuông!"

Tống Ngưỡng và Lê Miên khựng lại, những người khác còn chưa kịp phản ứng. Chỉ có Sa Vũ nhanh chóng lấy con dao từ trong túi không gian ra, kéo Dương Nhạc Liễu về phía sau mình, nhìn chằm chằm về phía ống dẫn như gặp đại địch.

Chú ý tới động tĩnh bên này, Diệp Tường và An Như Minh cùng ba học sinh trung học vội vàng đi tới, khẩn trương hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Dương Nhạc Liễu và Sa Vũ.

Giọng Sa Vũ căng thẳng: ".. Thính giác của Nhạc Liễu rất tốt. Chỉ cần tập trung, cô ấy có thể nghe thấy "giọng nói không phải của con người" mà người bình thường khó có thể nghe được."

Hạ Cảnh ánh mắt chuyển động, liếc nhìn Dương Nhạc Liễu.

Cách nhiều người nhìn Dương Nhạc Liễu cũng thay đổi.

—Cô ấy là siêu năng lực gia?

Nhớ tới lời nhắc nhở vừa rồi của cô, An Như Minh vội vàng duỗi tay ý bảo: "Tống tiên sinh, Lê tiểu thư, hai người trước hết ở yên tại chỗ đừng nhúc nhích."

Lời này vừa nói ra, bầu không khí lập tức trở nên cứng ngắc.

Điều này nghe có vẻ là vì Tống Ngưỡng và Lê Miên, sợ họ tiếp tục thu hút sự chú ý của quái vật. Nhưng thực ra là sợ hai người vừa cử động nhỡ đâu lại đem quái vật dẫn tới bọn họ ở bên này?

Lúc này, An Như Minh và những người khác nhìn Tống Ngưỡng và Lê Miên như những kẻ đáng thương đã bị vây hãm trong miệng quái vật, tràn ngập thương hại lẫn sợ hãi.

Tuy nhiên, Tống Ngưỡng và Lê Miên đã dừng lại trước cả khi An Như Minh mở miệng.

Chỉ là trái ngược với sự căng thẳng đề phòng của những người ngoài cửa, hai người bị đống đường ống vây quanh vẫn rất bình tĩnh.

Lê Miên thận trọng quan sát phía trên và nghiêng tai nghe ngóng.

Tống Ngưỡng bình tĩnh hỏi Dương Nhạc Liễu: "Cô nghe được cái gì?"

Dương Nhạc Liễu nhắm mắt lại, đôi lông mày xinh đẹp nhíu chặt. Sau vài giây, cô mở mắt ra, lắc đầu nói: "Hiện tại không có, nhưng tôi vừa nghe thấy.... Chỗ của hai người có thứ gì chuyển động loạt soạt trong ống dẫn!"

Di chuyển trong ống dẫn, ngoài quái vật ra còn có thể là cái gì!

An Như Minh, Diệp Tường và ba học sinh trung học từng người lùi lại một bước, còn tính mở miệng nói——

Hạ Cảnh nghiêng đầu nói, "Đυ.c ra một lỗ nhìn xem?"

Nếu trực tiếp chém đứt ống dẫn mà bên trong lại không có gì cả, vậy thì người chơi khả năng cao sẽ bị nhốt vào phòng tối với lý do "ác ý phá hoại môi trường phó bản".

Trước hết cắt một lỗ để kiểm tra tình hình là cách tương đối an toàn.

An Như Minh nghe xong sắc mặt thay đổi: "Cậu đang nói cái gì vậy, bên trong rất có khả năng là quái vật, bây giờ chúng ta nên đóng cảnh cửa này lại——"

"—Đóng lại, sau đó thì sao?" Phí Sinh Tiêu thoạt nhìn có vẻ ngoan ngoãn lại là người đầu tiên tức giận sau khi nghe những lời này.

"Đem Miên Miên cùng soái ca kia đút cho quái vật? Ông chú này, chú quên chúng ta vượt ải bằng cách nào rồi à, chính là phải gϊếŧ chết quái vật chứ không phải đút no nó! Hơn nữa đường ống này được nối liền từ tận toa xe đầu tiên, chú cho rằng đóng cánh cửa này thì bản thân sẽ an toàn được chắc?"

Phí Sinh Tiêu không chút khách khí mắng An Như Minh một hồi khiến gã tái mét mặt mày.

Phí Sinh Tiêu xắn tay áo lên nói: "Miên Miên, đợi chút, tớ vào giúp cậu liền——"

Lê Miên quát khẽ ngăn cô: "Đừng tới đây!"

Đối với những người chơi thường quanh quẩn trong phó bản một sao, việc tiêu diệt quái vật là khó khăn lớn nhất trước mắt họ.

Nhưng đối với người chơi ở phó bản hai sao trở lên, tiêu diệt quái vật đã là nhiệm vụ đơn giản nhất.

Nếu lúc này bọn họ thực sự có thể đối mặt trực tiếp với chủ quái thì hôm nay thậm chí có thể được coi là lucky day.

Vấn đề là, bọn họ có thể gặp vận may tốt đến vậy sao?

Tống Ngưỡng nói: "Để ngừa vạn nhất, mọi người trước hết cứ lui về sau đi."

An Như Minh, Diệp Tường cùng ba học sinh trung học nghe lời nhanh chóng lui về sau ba bước. Hạ Cảnh, cặp vợ chồng và Phí Sinh Tiêu một bước cũng chưa lùi.

Sự khác biệt này khiến bọn An Như Minh có chút không giữ được thể diện.

Tống Ngưỡng liếc nhìn Hạ Cảnh ở ngoài cửa.

Đôi mắt của cậu lăm lăm vào nơi này, ánh mắt lộ rõ vẻ háo hức muốn thử. Đại khái là nghe nói có quái vật nên không nhấc nổi chân.

Tống Ngưỡng cười khẩy.

Đông Cảnh?

Haha.

Còn Xuân Cảnh Thu Cảnh đâu.

Tống Ngưỡng đổi dao găm thành rìu, vẻ mặt dần nghiêm túc lại, đáy mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, cánh tay dùng sức vung lên.

Trong nháy mắt, chiếc rìu đã cắm sâu vào giữa ống!

Một mùi hôi thối khiến người khác khó có thể chịu đựng bốc bên, nhanh chóng lan ra.

"Ọe——"

Ba học sinh trung học là những người đầu tiên không chịu nổi phải nôn ra.