Edit: Calcium / Beta: clow
Cậu dùng chân nâng cằm Tống Ngưỡng
✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧
Thời gian của Nhà an toàn rất hỗn loạn.
Khi nó phiêu dạt ở trong phó bản, nó sẽ tuân theo thời gian trong phó bản đó...
Khi nó được Hạ Cảnh đỗ ở góc đại sảnh trò chơi kia, thời gian của nó cũng sẽ trôi qua đồng nhất với sảnh trò chơi.
Mà trừ cái này ra, có đôi khi Nhà an toàn sẽ phiêu lưu đến một mảnh tối tăm mịt mùng.
Hạ Cảnh cũng không biết đó là nơi nào.
Chỉ biết, thi thoảng khi cậu đến bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ đã là bóng tối vô định.
Trong bóng đêm không có thứ gì hết.
Hạ Cảnh tựa người vào cửa sổ, nhìn về phương xa, mà bóng tối cũng im lặng nhìn lại cậu.
Một giây ở nơi hư vô này có thể là một giờ, một ngày hoặc hai ngày trong đại sảnh trò chơi.
......
Vào ngày nọ, khi Nhà an toàn rời khỏi bóng đêm kia, Hạ Cảnh nhận thấy thời gian ở sảnh trò chơi hiển thị trên màn hình ảo cá nhân đã là ba ngày sau.
Diễn đàn đang khí thế ngất trời xôn xao bàn tán về năm vị đại lão ẩn danh vừa tiến vào phó bản bốn sao hôm nay.
Năm người đã vào phó bản được hai tiếng, không biết phải mất bao lâu mới có kết quả, tất cả mọi người đều kích động và thấp thỏm.
Liệu các đại lão có vượt ải thành công không hay lại là toàn quân bị diệt?
Mà nếu vượt qua thì sẽ còn dư lại mấy người đây?
Hạ Cảnh giật mình.
Tuy nhiên, vẫn chưa đến thứ Hai, cậu thậm chí còn không thể đến phòng đăng nhập ở sảnh trò chơi để tự mình xem xét phó bản bốn sao đó.
Hạ Cảnh dạo quanh diễn đàn một lát rồi uể oải bỏ cuộc.
Cậu đứng dậy khỏi ghế sofa, có chút bực bội, cũng có chút ngứa ngáy tay chân.
Hạ Cảnh hiếm khi có trạng thái cảm xúc như vậy, và trạng thái này chỉ thường xuất hiện khi cậu liên tục ý thức được rằng mình luôn bị giam giữ trong Nhà an toàn.
Như cảm nhận được tâm tình của Hạ Cảnh, Đoàn Tử đứng dậy, dụi người về phía cậu, ngửa đầu nhìn chăm chú vào cậu với đôi mắt tràn đầy trấn an và dịu ngoan.
Hạ Cảnh khựng lại, khẽ thở ra một hơi, xoa xoa nó, thấp giọng nói: "Tao không sao."
Nói xong, cậu liếc ra ngoài cửa sổ và phát hiện Nhà an toàn bất tri bất giác đã trôi tới một phó bản trông khá quen mắt.
Hạ Cảnh thay đổi suy nghĩ.
Từ Nhà an toàn trực tiếp vào phó bản, tuy không thể lấy điểm từ hệ thống nhưng cũng không trở ngại việc cậu thu hoạch quái vật... tiện thể quậy tí cho đã thèm.
Rất nhanh, trong lòng Hạ Cảnh đã có quyết định.
Cậu mang theo túi không gian, mở cửa bước ra.
Khoảnh khắc cánh cửa phía sau cậu đóng lại, dòng chữ "Đóng cửa kinh doanh" lại xuất hiện trên bức tường màu tuyết trắng.
Hạ Cảnh xoay người, nhìn đường đi sâu trong hành lang quanh co như mê cung, từng bước một đi tới.
...
Trong phó bản một sao《Yêu khuôn mặt bạn》, chủ quái là những người phụ nữ không có khuôn mặt, vì để có được ngũ quan, các ả sẽ nghĩ mọi cách để ăn tươi nuốt sống khuôn mặt của người chơi.
Một nhóm người chơi mới vừa đăng nhập phó bản đã bị những nữ quái không mặt bao vây, sợ tới mức hồn phi phách tán, điên cuồng chạy trốn.
Trong phó bản toàn là tiếng thét chói tai và rung chấn của những bước chạy loạn.
Hạ Cảnh với phó bản này chẳng khác nào ngựa quen đường cũ, dạo quanh mê cung một vòng chẳng mấy chốc đã tìm thấy đích đến của mình—— một căn phòng bí ẩn đột ngột nằm giữa hành lang.
Cậu nhấc chân định đá văng cửa thì từ cuối góc hành lang bên phải bất ngờ xuất hiện một đám người chơi, mặt đỏ phừng phừng, vừa gầm rú vừa lao về phía chỗ của cậu!
Phía sau bọn họ có bốn năm người phụ nữ không có khuôn mặt diện váy trắng phau đang dồn theo.
Những người phụ nữ ấy trên mặt chỉ có duy nhất một cái miệng, chiếc lưỡi thật dài thè ra ngoe nguẩy, các ả yếu ớt gọi người chơi: "Đừng chạy..... Đừng chạy nha..... A a a a a a a a a a!!!"
Nhóm nữ quái không mặt đột nhiên đồng thời hét lên!
Tiếng kêu thê lương thảm thiết khiến nhóm người chơi sợ chết khϊếp, một số người ngã phịch xuống, mông tiếp đất, còn có người té xỉu tại chỗ, chỉ còn dư lại mấy người có sức chịu đựng tốt thì mặt cũng đã trắng bệch cả ra.
"Là sao vậy?!"
"Xảy ra, xảy ra chuyện gì rồi?!"
Khi phát hiện nhóm nữ quái không mặt ấy thế mà quay người bỏ chạy, họ bỗng nhiên ý thức được gì, quay phắt đầu nhìn về phía thiếu niên đang bày ra tư thế giơ chân chuẩn bị đá cửa.
Chàng trai có khuôn mặt như cái bánh bao hấp, đôi mắt nhỏ hình tam giác, chiếc mũi tẹt cùng đôi môi dày. Xấu thì có xấu nhưng tư thế lại soái cực kì.
Chàng trai chớp mắt, nhìn bọn họ.
Còn họ chớp chớp mắt, nhìn thiếu niên.
Tại thời điểm này——
Nếu như trong số họ vẫn còn một người tỉnh táo....
Nếu như một người trong số họ còn nhớ rằng ban đầu trong trò chơi có tổng cộng mười hai người chơi, mà thanh niên này hoàn toàn không phải bất kì ai trong số họ...
Nếu như.....
Đáng tiếc, không có nếu như.
Đại não của họ vì đào vong đến sức cùng lực kiệt đã hoàn toàn rỗng tuếch.
Khi họ nhận ra rằng đám nữ quái không mặt kia sợ hãi chàng trai trẻ này, họ cảm tưởng như thể chính mình đã gặp được đấng cứu thế, lệ nóng quanh tròng mà thất tha thất thểu chạy về phía chàng trai.
"A—anh bạn trẻ, xin hỏi..."
Hạ Cảnh quay đầu lại, "Rầm!" một tiếng tàn nhẫn đá văng cánh cửa trước mặt.
Bên trong, hơn chục nữ quái không mặt cứng đờ cả người.
Bên ngoài, đám người chơi còn đang rưng rưng nước mắt cũng cứng đờ bước chân.
Chỉ có Hạ Cảnh nhướng mày, cảm thán nói: "Chà, hôm nay sẽ là một ngày bội thu đây?"
Nhóm nữ quái không mặt dường như vô cùng khϊếp sợ khi người xuất hiện ở cửa lại là Hạ Cảnh chứ không phải người chơi.
Miệng họ đều há hốc, nếu như có mắt, vẻ mặt các ả lúc này chắc chắn là "trợn mắt há mồm".
Nhưng đồng thời, đây không phải là lần đầu tiên các ả gặp phải tình huống như vậy.
Vì thế trước khi các ả kịp phản ứng, chàng trai trẻ lấy ra sợi dây từ trong túi không gian, kéo căng, khẽ mỉm cười, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất nói: "Không cần sợ hãi, sẽ xong, sớm, thôi, nhaaa."
——Nhóm nữ quái không mặt hoảng sợ hít một hơi thật sâu rồi hét lên:
"Aaaaaaaaaa!!!"
Các người chơi hồn về với xác: "Aaaaaaaa!!"
Nhóm nữ quái không mặt lại: "Aaaaaaaaa!!"
Các người chơi tê tâm liệt phế: "Aaaaaaaa!!"
Hạ Cảnh tiến lên một bước, đi vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Dường như có một bản "đại hợp xướng" đang diễn ra cả bên trong và ngoài cửa. Thiếu niên ẩn mình trong bóng tối, nhướng mày, vẻ mặt hiền lành nói: "Chúng ta bắt đầu trò chơi thôi."
*
Khi Hạ Cảnh trở lại Nhà an toàn, thời gian đã trôi qua được nửa giờ.
Có tổng cộng 25 tấm da của nữ quái không mặt trong túi không gian. Vụ thu hoạch lần này phong phú hơn những lần trước. Hạ Cảnh tâm tình khá tốt, toàn thân lại lần nữa dào dạt khí ôn hòa.
Cậu không hề biết rằng không lâu sau khi cậu rời khỏi phó bản, một bài đăng đã xuất hiện trên diễn đàn. Chủ đề của bài viết là "Tay mơ chơi lại phó bản một sao《Yêu khuôn mặt bạn》, phó bản xuất hiện kiểu boss hình người mới, đám nữ quái không mặt đều sợ hãi sau khi thấy hắn. Xin hỏi đây là bug của hệ thống hay là phó bản đã được cải tiến vậy? Khóc rưng rưng!"
Hạ Cảnh cái gì cũng không biết. Sau khi kiểm kê xong số lượng đạo cụ, cậu nhanh chóng cất hết đống da mặt vào kho hàng của siêu thị nhỏ trong khi miệng còn đang ngâm nga một bài hát.
Khi trở ra, cậu nghe thấy Đoàn Tử sủa lớn.
Hạ Cảnh dừng một chút, đi tới, bình tĩnh nói: "Sao thế?"
Đoàn Tử là do Hạ Cảnh tạo ra, đương nhiên tính cách cũng phù hợp với sở thích của Hạ Cảnh.
Chú chó lông vàng này hầu hết đều cư xử vô cùng yên tĩnh và ngoan ngoãn. Đây gần như là lần đầu tiên cậu thấy nó sủa lớn đến vậy.
Chú chó lông vàng nhe răng gầm gừ về phía cửa ra vào, lông hơi dựng lên, tư thế đề phòng. Hạ Cảnh nhìn ra ngoài cửa sổ, mọi thứ cậu có thể thấy đều là một mảnh tối đen, như thể lại lần nữa đi đến vùng đất hỗn độn kia.
Tuy nhiên Hạ Cảnh biết bên ngoài không phải nơi hỗn độn đó.
Bọn họ hẳn là đã trôi tới một phó bản hoàn toàn xa lạ.
Hạ Cảnh ấn đầu con chó lông vàng, nó lập tức ngừng sủa, chỉ lo lắng nhìn chàng trai bình tĩnh đi qua mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, một luồng hơi thở lạnh lẽo và ướŧ áŧ ập tới.
Hạ Cảnh quét mắt nhìn xung quanh một vòng.
Họ dường như đã đến một thị trấn cổ đổ nát.