Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 15: Đừng nghĩ về nó! (13)

Edit: Calcium / Beta: clow

Có người lặng yên không một tiếng động kề sát phía sau bọn họ.

– – – – – – – – – – – – –

Giả Thanh giật mình, đột nhiên nghĩ tới cái gì, áy náy nói: “Nhắc mới nhớ, nếu trước khi đi ngủ tôi không bảo gã cái gì mà sâu chui vào cúc hoa, có lẽ gã sẽ không…”

Tống Ngưỡng nghe xong hơi khựng lại rồi bình tĩnh nói: "Nhân tố gây tử vong trong phó bản có rất nhiều, mọi chuyện đều có thể xảy ra. Ngoại trừ yếu tố bên ngoài thì bản thân người chơi cũng là ngàn người ngàn mặt, có người hãm hại đồng bạn, có người sẽ trả thù, cũng có người bày trò đùa dai, đương nhiên những điều tương tự đều có thể xảy ra với gã. Đến cuối cùng, muốn sống sót đều phải dựa vào bản lĩnh của chính mình."

Giả Thanh khịt mũi, rầu rĩ gật đầu.

Anh cảm thấy buồn bực, chủ yếu vì đây là lần đầu tiên cái chết của người khác có khả năng liên quan đến anh ta.

Đối với chuyện này, Vương Dược Nhiễm cũng cực kỳ hờ hững: "Đừng quên, tên kia ban đầu còn muốn hại chết bà cụ, trước đó còn đẩy Hạ Cảnh ra làm nệm lưng mấy lần!"

Ánh mắt Hạ Cảnh nhẹ nhàng đảo qua Tống Ngưỡng một vòng, không tiếng động cười cười, thu hồi ánh mắt.

Dư quang của Tống Ngưỡng cũng dừng lại trên bóng dáng của thiếu niên trong giây lát.

Gia hỏa này cũng là một đại diện của câu "ngàn người ngàn mặt".

NPC lại bắt đầu quy trình gõ cửa. Tống Ngưỡng ra hiệu cho mọi người xúm lại, giọng nói lạnh lùng chậm rãi truyền vào tai mọi người: "Hiện tại, mỗi người đều cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, giống như có sâu bò lên, sau đó bạn nhận ra quả thực có sâu đang bò vào trong quần áo, mà lũ sâu này còn có thể thông qua các lỗ mà chui vào cơ thể bạn, gặm nhấm đảo loạn nội tạng của bạn..."

Theo lời của Tống Ngưỡng, vẻ mặt Vương Dược Nhiễm và Lưu Ý dần trở nên méo xệch.

"Lộp bộp" "lộp bộp", những con sâu bắt đầu rơi xuống trên người họ.

Bọn họ run rẩy theo phản xạ. Bởi vì sợ hãi, họ chỉ có thể nhắm mắt lại và cảm nhận lũ sâu dần dần chất đống lên người mình thành một ngọn núi. Sâu xâm nhập khắp nơi, chui vào từ miệng, mũi, tai và thậm chí là rốn...

Tuy nhiên, tất cả điều này là giả, là mơ.

Chỉ cần họ rời khỏi giấc mơ này, họ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Họ ngày càng tiến gần hơn tới việc phá đảo phó bản này...

Một cảm giác choáng váng ập đến.

Trong phòng 417, Hạ Cảnh và Giả Thanh đang trên giường đột nhiên mở bừng mắt ra.

Họ ở trong thế giới của Kim Nam hơn hai giờ, và hai giờ này biến thành hơn hai phút trong mộng cảnh của Hứa Kim.

Nói cách khác, đã hai mươi bốn giờ cộng thêm hơn hai phút kể từ khi họ ở trong giấc mơ của Hứa Kim.

Lũ sâu bọ tràn ngập phòng kí túc đều biến mất, Kim Nam cũng lặng lẽ ngồi trên giường dựa người vào tường như họ, gục đầu ngủ bất động.

Giả Thanh bò qua, cẩn thận đẩy gã, hô lên "Này, đại ca". Thân hình cao lớn của Kim Nam nghiêng sang một bên, chậm rãi ngã xuống.

Giả Thanh mím môi.

Như Hạ Cảnh đã nói, những người bị gϊếŧ bởi nỗi sợ trong giấc mơ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt ở đó.

Tiếng gõ cửa lại vang lên. Lần này không cần tới Hạ Cảnh, Giả Thanh đã chạy tới mở cửa để Tống Ngưỡng, bà cụ cùng Vương Dược Nhiễm tiến vào.

Các NPC đến càng lúc càng nhanh, lại bắt đầu quá trình điên cuồng đập cửa.

"Mau lên, chúng ta phải tiếp tục tiến về phía trước!" Tống Ngưỡng thấp giọng nói.

Sáu người lại xúm lại, nhắm nghiền mắt. Hạ Cảnh dùng chất giọng ôn hòa nói: "Lúc nhỏ bạn từng nhìn thấy một con quỷ mắt xanh. Bạn không biết nó là cái gì, không biết tại sao nó lại tới trước giường bạn, cũng không biết nó muốn làm gì bạn..."

Theo lời nói của cậu, mỗi người đều có thể cảm giác được sau lưng xuất hiện một luồng khí lạnh căm, bọn họ bất động tại chỗ, không thể động đậy.

Bên tai truyền đến một hơi thở chậm rãi mà lạnh lẽo.

Lông tơ bọn họ dựng ngược cả lên.

"Bạn bị dọa đến không thể nhúc nhích, vô cùng sợ hãi, trái tim đập dồn dập, đập như muốn nổ tung, bạn cảm thấy mình sắp chết đến nơi..."

Nhưng tất cả những điều này... đều là giả!

Giả giả giả!

Trong một khoảnh khắc sau đó, bọn họ phát hiện bản thân có thể di chuyển!

Mọi người mở bừng mắt, không chỉ nhìn thấy bóng đen mảnh mai hình người phía sau mà còn thấy cả vẻ kinh ngạc trong mắt nhau.

——Tại sao lần này lại khác với hai lần trước? Thế quái nào họ vẫn còn ở đây?!

Tống Ngưỡng phản ứng lại, quát khẽ: "Gϊếŧ nó!"

Cùng lúc đó, Hạ Cảnh là người đầu tiên quay người lại.

Một bóng ma đen nhánh lơ lửng giữa không trung, đôi mắt xanh quỷ quyệt dường như đang mỉm cười với cậu.

Hạ Cảnh cười khẽ, lấy con dao găm từ trong túi không gian ra, trái tim đập nhanh bất thường, đánh sâu vào l*иg ngực, gân xanh hằn lên từ mu bàn tay lan đến cổ tay, máu chảy nhanh hơn, cả người tưởng chừng sắp nổ tan xác mà chết.

Thế nhưng đôi mắt ấy trước sau vẫn luôn bình tĩnh.

Cậu nắm chặt dao găm, chém một đường bén nhọn vào bóng quỷ, lưỡi dao vẽ thành một vòng cung màu bạc trên nền đêm đen, bóng quỷ như mây mù bị xẻ tan. Ngay sau đó Hạ Cảnh liền biến mất khỏi phòng ngủ!

Mấy người khác lập tức căng thẳng làm theo, một trận choáng váng lại lần nữa ập tới.

Lúc này đây, Hạ Cảnh, Tống Ngưỡng, Vương Dược Nhiễm tỉnh lại trong phòng 417.

Họ ở trong thế giới giấc mơ của Hứa Kim hơn hai mươi tư giờ hai phút. Hiện tại trong thế giới giấc mơ của Hoàng Mặc, đây lại là hai mươi tư phút cộng thêm trên cơ sở hai mươi tư giờ.

Sau khi Vương Dược Nhiễm ngồi dậy, nhìn thấy bóng dáng Hứa Kim lẳng lặng nằm trên giường, không khỏi che miệng khóc nấc lên.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Tống Ngưỡng bước xuống giường mở cửa. Giả Thanh, Lưu Ý và bà cụ chạy vào.

Vừa rồi bọn họ tỉnh lại ở phòng 414, cũng nhìn thấy thi thể Kim Nam trên giường.

Điều đầu tiên mà Lưu Ý chú ý khi bước vào là: "Khăn trải giường của Hứa Kim đã chuyển sang màu trắng!"

"Khăn trải giường màu vàng nhạt và con gấu bông đều là đồ vật trong giấc mơ của cô ấy" Hạ Cảnh chậm rãi nói, "Giống như sâu bọ trong thế giới của Kim Nam và nước trong thế giới của Vương Dược Nhiễm, chúng chỉ là dấu hiệu của các giấc mơ chồng lên nhau.""

Khi họ thoát khỏi tầng tầng lớp lớp các giấc mơ, những dấu hiệu này đương nhiên cũng sẽ biến mất từng cái một.

Mà hiện tại, rốt cuộc bọn họ cũng đến được thế giới lúc ban đầu.

Đó cũng hẳn là thế giới giấc mơ của Hoàng Mặc.

"Vậy dấu hiệu trong thế giới của Hoàng Mặc là gì?" Giả Thanh không nhịn được hỏi.

Vương Dược Nhiễm quệt đi nước mắt, mở to hai mắt nói: "Đúng rồi, chúng ta đến bây giờ còn không biết tại sao Hoàng Mặc lại chết!"

Đến hẹn lại lên, ngay lúc nàng vừa dứt lời thì tiếng đập cửa của NPC từ bên ngoài vọng vào.

"Đêm khuya rồi, các em không ngủ mà tụ tập ở đây làm cái gì!? Mở cửa! Mau mở cửa cho tôi!"

Tiếng đập cửa dữ dội "rầm rầm rầm" phảng phất như đánh vào lòng mọi người, tiếng rống đầy giận dữ của NPC khiến họ càng thêm lo lắng, hoàn toàn không thể bình tĩnh suy nghĩ.

Giả Thanh hoang mang lo sợ: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Vương Dược Nhiễm cố gắng động não: "Thêm nữa, làm sao chúng ta có thể chắc chắn thế giới chúng ta đang ở này vẫn là thế giới giấc mơ? Lúc Hoàng Mặc chết chúng ta đều đang ngủ, cũng không có trải qua cảm giác choáng váng cùng bóng chồng, nói không chừng đây chính là thế giới thực và chủ quái ở thế giới này chăng?"

Hạ Cảnh quay đầu nhìn đồng hồ trên tường, nhanh chóng trả lời câu hỏi: "Bởi vì chúng ta đều tỉnh dậy sau một giấc ngủ và bắt đầu trò chơi này, hơn nữa thời gian chết của Hoàng Mặc đã được xác nhận là vào nửa đêm lúc 0 giờ. Đây là một thông tin rất rõ ràng trong phó bản này."

Vương Dược Nhiễm gãi đầu sau khi nghe xong.

Nhưng kể từ khi vào phó bản bọn họ chưa từng tiếp xúc với Hoàng Mặc, căn bản không thể biết nguồn gốc nỗi sợ của anh ấy là cái gì mà!

Tống Ngưỡng bị Hạ Cảnh kéo kéo tay áo.

Chàng trai trẻ kể từ khi gặp họ vẫn luôn duy trì thái độ không nóng không lạnh, không xa không gần. Đây cũng là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với hắn làm Tống Ngưỡng có chút kinh ngạc.

Hạ Cảnh luôn nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường mà chưa quay đầu lại lần nào.

Nhưng lúc này đây, điều cậu chú ý không còn là thời gian nữa mà là—

“Tống Ngưỡng, anh có thấy chiếc đồng hồ này quen quen không?”