Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 11.2

Khi Hạ Cảnh bước vào phòng 417, Giả Thanh và Kim Nam đã chọn giường xong xuôi hết cả, đang bò lên trên giường.

Chiếc giường màu vàng nhạt mà Hứa Kim ngủ tối qua không ai rờ vào. Giường của Hạ Cảnh cũng không, hai người kia đều ngủ ở mạn bên kia.

Giả Thanh chọn giường gần ban công, còn Kim Nam thì ngủ ở giường gần cửa.

Giả Thanh bị ánh mắt cười như không cười của Hạ Cảnh quét đến, không khỏi cười gượng nói: “Cảnh ca, ngài lá gan lớn, xin anh đấy, nha.”

Dù sao bọn họ cũng không dám động vào giường bên phía Hứa Kim.

Hạ Cảnh tựa hồ cũng không có để ý, chỉ nhếch môi nhẹ nhàng nói: “Cậu còn chưa nghĩ tới, có lẽ phỏng đoán của Tống Ngưỡng hoàn toàn là sai lầm. Quái vật 0 giờ kia căn bản không chọn người dựa trên sợ hãi, mà là ngẫu nhiên chọn giường thì chẳng phải giường từng được chọn mới an toàn sao?”

“Dù sao thì— hai người thấy đấy, chúng ta căn bản không thể di chuyển tấm trải giường được. Đây liệu có phải là tín hiệu do phó bản đưa ra không?”

Hạ Cảnh xoè tay, nói một cách nghiêm túc, Giả Thanh cùng Kim Nam vừa nghe liền cảm thấy nói như này mẹ nó cũng rất hợp lý.

Nhất thời, hai người đem theo biểu tình muôn màu muôn vẻ mà nhìn chằm chằm vào giường Hứa Kim.

Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của Hạ Cảnh, nhìn thấy gia hỏa này cầm khăn lông đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mới biết được bản thân bị chơi một vố!

Khi Hạ Cảnh đi ngủ, Giả Thanh một bên lẩm nhẩm〈Xuất sư biểu〉một bên phóng ánh mắt ai oán vào cậu.

Kim Nam sau khi bị Hạ Cảnh dắt mũi thì xụ mặt.

Mâu thuẫn giữa gã và Hạ Cảnh không phải lần một lần hai. Thù mới hận cũ cộng dồn lên nhau, sắc mặt gã quả thực có thể dùng đít nồi để hình dung.

Gã cởϊ áσ trên, dường như định chợp mắt trước nửa đêm. Không ai biết liệu gã có chịu nhẩm bài đọc như lời Tống Ngưỡng nói hay không, dù sao cái tên này cũng không phải kẻ sẽ ngoan ngoãn phối hợp cùng tập thể.

Kết quả khi ném áo ra, có thứ gì đó từ quần áo của gã văng xuống tấm ga trải giường màu trắng.

Giả Thanh theo bản năng liếc nhìn, hốt hoảng la lên: “Đυ. má, đại ca, trong áo của anh có một con sâu lông kìa?”

Kim Nam sững sờ, sâu lông bị ném trên tấm khăn trải giường kia trông giống như một cây dây nhỏ, cả người trắng muốt, đang uốn éo uốn éo thân sâu.

Cả khuôn mặt Kim Nam lập tức vặn vẹo. Gã không ngờ tới vậy mà có một con sâu chui vào áo mình, dựa theo thời gian mà phỏng đoán, không khéo con sâu này đã núp trong đó suốt cả ngày trời!

“Đệt!” Gã thấp giọng mắng, vẻ mặt khó coi đem đồng phục quét bay con sâu đi.

Ngay sau đó gã như thể bị chập mạch, lăn qua lộn lại mà kiểm tra quần áo và cả trên người, lại không nhịn được mà gãi loạn trên da, làn da màu lúa mạch của gã bị cào ra vô số vết máu, thoạt nhìn có chút dọa người.

Mặc dù điều này là do dị ứng, nhưng nó cũng là một dấu hiệu của sự sợ hãi côn trùng, nhưng Giả Thanh đã không nhận ra điều đó.

Anh ta chỉ muốn nói vài lời để giảm bớt căng thẳng trong lòng, không nghĩ nhiều liền nói giỡn: “Loại sâu này có mắt thì sẽ đào hang, đại ca anh cẩn thận cúc hoa nha.”

Kim Nam đột nhiên quay đầu, trừng mắt gầm gừ: “Câm miệng đi, ngươi nói lung tung nữa là ta đánh!”

Giả Thanh rụt cổ, xấu hổ mà gãi gãi mặt.

Sau khi Kim Nam mắng người xong, gã bắt đầu lật nệm một lần nữa. May mắn thay, lần này không tìm thấy bất kỳ con sâu nào nữa, nhưng sự buồn ngủ cũng đã tiêu tán hoàn toàn.

Gã dựa vào tường rồi ngồi xuống giường với vẻ mặt hung ác nham hiểm.

Không lâu sau, lúc mười giờ, tất cả các đèn ở ký túc xá đã bị tắt.

Mọi người thậm chí có thể nghe thấy âm thanh “phụp” đều chằn chặn khi đèn tắt.

Đêm nay rèm cửa của cả hai phòng đều không kéo, đây cũng là một phần của kế hoạch.

Để thấy rõ hơn khi quái vật 0 giờ đến, bọn họ cần có ánh sáng. Nhưng mà đèn pin điện thoại có thể thu hút NPC giáo viên xông vào trước, cho nên ánh trăng là ánh sáng tự nhiên phù hợp nhất.

Mong manh, nhưng an toàn.

Dưới sự soi rọi của ánh trăng, phần sàn trống giữa phòng như phủ đầy tuyết trắng.

Phần lớn giường hai bên đều bị ẩn trong bóng tối.

Giả Thanh cả người hơi run rẩy, Kim Nam thì căng thẳng, chỉ có chàng trai trẻ trên giường đối diện ngồi trong bóng đêm, bất động như núi.

Giả Thanh lẩm nhẩm〈Xuất sư biểu〉ngày càng lớn hơn, như thể anh ta đang cố gắng hết sức để thanh trừ tạp niệm.

Từ tiếng nói run rẩy ấy có thể nghe ra người đọc đang lo lắng.

Hô hấp của Kim Nam trở nên rất nặng. Thỉnh thoảng gã lại gãi trên người một chút, bực bội bất an mà nhìn chằm chằm hai người kia.

Hạ Cảnh hoàn toàn an tĩnh.

Cậu nhìn chăm chú vào mọi thứ trong bóng tối, từ đồng hồ phát sáng treo trên tường đến lắng nghe tất cả các âm thanh trong đêm. Đồng thời, cậu còn lẳng lặng mà suy tư.

Đột nhiên, Kim Nam lạnh lùng mở miệng: “Này, ngươi cảm thấy quái vật 0 giờ kia sẽ thực sự chọn Vương Dược Nhiễm hoặc là Lưu Ý sao?”

Lời này là nói với Hạ Cảnh.

Giả Thanh xen vào: “Anh Ngưỡng đã nói đây là một điều không chắc chắn, chẳng lẽ sợ hãi còn có thể mang ra cân đo đong đếm được chắc?”

Hạ Cảnh lại bình tĩnh hỏi: “Không phải bảo mấy người nhẩm bài sao?”

Tìm một cái gì đó để nói hầu hết là hành động biểu hiện sự lo lắng của một người.

Kim Nam không bình tĩnh nổi.

Bị chọc thủng trạng thái tâm lí, Kim Nam dường như cảm thấy có chút xấu hổ, gã mạnh miệng nói: “Tôi mới không sợ, cái tôi sợ là bốn người phòng bên sẽ thất bại trong kế hoạch đêm nay!”

“Có thôi đi không, có anh Ngưỡng ở đó, cho dù không thể cứu người thì ít nhất cũng không để vuột mất manh mối.” Giả Thanh cảm thấy giọng mình họng khô khốc, “Chúng ta vẫn nên nói điều gì vui vẻ đi. Sau khi phó bản này kết thúc, tôi phải ăn một nồi lẩu vịt nóng hổi, lòng ruột tim gan gì gì đều phải có! Ờm... Đại ca, anh thì sao?”

Kim Nam chế nhạo: “Mệt cho ngươi còn có tâm tình suy nghĩ mấy thứ này!”

Giả Thanh: Má nó tôi không nên nói chuyện cùng anh làm cái quái gì!

Giả Thanh : “Anh Cảnh, anh đang làm gì vậy?”

Hạ Cảnh nghiêng đầu, chớp chớp mắt: “Cái lẩu kia ăn rất ngon sao?”

Giả Thanh kinh ngạc, lần này thực sự bị rời lực chú ý: “Anh Cảnh ngay cả lẩu cũng chưa từng ăn hở?’’

Hạ Cảnh rất nghiêm túc mà tò mò: “Thứ đó có vị như thế nào?”

Giả Thanh lập tức bật chế độ bà tám: “À, lẩu có rất nhiều loại nha, chỉ riêng lẩu cay thôi đã có nồi dầu bò và nồi dầu trong rồi. Lẩu thanh đạm thì khỏi nói, topping cũng có rất nhiều, nào cà chua này, nấm này, có thịt gà còn cả thịt ba chỉ nữa... Anh Cảnh là người ở đâu, làm thế nào mà ngay cả——“

Hạ Cảnh đột nhiên ngắt lời anh ta, nhẹ nhàng nói: “Đừng nhắm mắt.”

Vừa dứt lời, trên mặt đồng hồ dạ quang, kim giờ kim phút và kim giây đồng thời tụ lại một chỗ, tất cả chỉ vào số 12.

Một trận choáng váng đánh úp lại. Mà ngay tại lúc này, bất luận là Giả Thanh hay Hạ Cảnh đều nhìn thấy rõ ràng, thế giới trước mắt quả thực xuất hiện ảnh chồng trong giây lát.

“Đậu xanh rau má––“ Giả Thanh chống trán, cố kìm lại cảm giác buồn nôn, thấp giọng hô: “Anh Cảnh, đại ca, mọi người đều không sao chứ?”

Chẳng mấy chốc, Giả Thanh phát hiện chính mình không thể cử động.

Cả cơ thể anh như bị đóng băng tại giây phút nhìn về phía giường Kim Nam mở miệng nói từ “chứ” kia.

Mà Hạ Cảnh lại đang thẳng tắp nhìn về giường của Kim Nam phía đối diện.

Nam nhân cường tráng lẳng lặng tựa mình trên vách tường, rũ đầu, không biết đã im lặng từ khi nào, như thể gã đã ngủ rồi.

“Lộp bộp” một tiếng rất nhỏ, có thứ gì đó rơi trên giường của Kim Nam.