Tôi Mở Nhà An Toàn Tại Thế Giới Vô Hạn

Chương 5: Đừng nghĩ về nó! (3)

Edit: Calcium / Beta: clow

Đang yên đang lành sao lại liếc mắt đưa tình rồi!

✩₊˚.⋆☾⋆⁺₊✧

Chỉ trong nháy mắt, bàn ăn trở nên yên tĩnh, mấy người còn lại đều trừng mắt nhìn Kim Nam. Bầu không khí xuống thấp đi mấy độ.

"Khách.... Khách!" Tiếng loa trong căng tin đột nhiên vang lên khiến nhiều người giật mình.

"—Các bạn học sinh, các bạn học sinh! Chuyên chú học tập, không được đi nghe, không được đi xem, không được suy nghĩ!"

Giọng nam khàn khàn giống hệt giọng nói phát ra từ loa trong giờ ra chơi sáng nay.

Tuy nhiên, nếu một điều được nói và nhấn mạnh quá nhiều lần thì nó không còn tác dụng nhắc nhở hay cảnh báo gì cả.

Âm thanh quỷ dị truyền vào đầu, lại giống như độc dược, sau một hồi ngơ ngác, mọi người không khỏi bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn.

Hạ Cảnh ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện bốn góc của căng tin đều có một chiếc loa phóng thanh.

Chẳng trách giọng nói này còn vang dội hơn trong lớp rất nhiều.

Giả Thanh tỉnh táo lại, ôm đầu: "Trời đựu, cái quỷ gì vậy, sao lại lệch sang thần quái rồi, này một chút cũng không phải trinh thám gì hết! Cái gì mà nửa đêm nhìn chằm chằm, Hoàng Mặc đây là bị quỷ nhập?"

Vương Dược Nhiễm sắc mặt trắng bệch: "Tôi thà đi oánh lộn với Godzilla cũng không muốn chơi phó bản thần quái này!"

Lưu Ý và Hứa Kim sắc mặt cũng không mấy tốt đẹp, đặc biệt là Hứa Kim không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt đặc biệt bất an.

Kim Nam cười đặc biệt ác liệt, tựa hồ cảm thấy chơi rất vui.

Bà cụ vội vàng trấn an hai cô gái: "Cái chủ đề "không được nghĩ tới" nghe có vẻ không hề liên quan gì đến chuyện quỷ nhập. Các cháu đừng sợ, mọi chuyện có lẽ không tới mức này."

Kim Nam lập tức lạnh mặt, khinh thường nói: "Này bà già, bà mới tiến vào được mấy cái phó bản, biết cái gì?"

Lúc này, Hạ Cảnh lặp lại lời của Kim Nam, cậu cười nhẹ.

"Mắt Hoàng Mặc rõ ràng là tròng đen tròng trắng phân biệt, đến ban đêm mắt lại giống như bóng đèn?"

Kim Nam liếc nhìn Hạ Cảnh, nheo mắt lại nói: "Sao vậy, mập mạp, ngươi cũng có chuyện muốn nói?"

Tống Ngưỡng tựa lưng vào ghế, thong thả nói: "Cho dù một người có bị ma nhập cũng sẽ không đột nhiên phát sinh dị biến. Mắt biến thành bóng đèn gì đó vừa nghe là biết thêm mắm dặm muối để tăng hiệu ứng kinh dị thôi, kể lại nguyên văn có ích gì?"

Khi Tống Ngưỡng nói lời này, một số người khác sửng sốt một lúc mới phản ứng lại.

Kim Nam bĩu môi, hừ lạnh một tiếng.

—Hóa ra cái tên này cố ý hù dọa bọn họ!

Tức thì, vài ánh mắt giận dữ hướng vào Kim Nam.

Dù đã bị lộ, gã chỉ đơn giản bất chấp tất cả mà uống Coca, như thể mọi chuyện không liên quan đến mình.

Giả Thanh nghiến răng nghiến lợi, nhịn xuống ý nghĩ muốn đánh người, ồm ồm nói: "Nhưng Ngưỡng ca, cái chuyện nửa đêm tỉnh dậy nhìn chằm chằm người ta là tình huống gì?"

Tống Ngưỡng mở miệng vốn định trả lời, nhưng nghĩ thế nào lại quay sang nhìn Hạ Cảnh.

Hạ Cảnh đón nhận ánh mắt của hắn, im lặng đánh giá, đuôi lông mày nhướng lên.

Giả Thanh ngẩn tò te mà nhìn hai người, như này là như nào, đang yên đang lành sao lại liếc mắt đưa tình rồi!

Hạ Cảnh nhẹ nhàng nắn vuốt ngón trỏ và ngón cái.

Cậu cười khẽ, chỉnh lại tư thế ngồi rồi nói: "Đầu tiên, chúng ta vẫn cần xác định thời gian bắt đầu phó bản thực sự."

Mọi người đều nhìn về phía cậu.

Mặc dù khuôn mặt của chàng trai trẻ... xấu không thể tả - tất nhiên, hầu hết những người có mặt ở đây đều biết về sự tồn tại của "Nhà an toàn", họ đã sớm chú ý đến biểu tượng mặt người nhỏ trên cổ của chàng trai, cũng biết rằng khuôn mặt này rất có thể là một chiếc mặt nạ, chỉ có điều cố tình làm chiếc mặt nạ thành thế này là một ý tưởng hơi tồi.

—Nhưng chàng trai này có dáng người mảnh khảnh, lưng thẳng, khí chất sạch sẽ, luôn nói chuyện với giọng điệu ôn hòa, dường như luôn có thể làm người ta bình tĩnh lại khi nghe cậu nói chuyện.

Hạ Cảnh thong thả nói: "Phương thức bắt đầu của phó bản này vô cùng vi diệu, chúng ta lại từ giấc ngủ tỉnh dậy nên rất khó xác định thời gian bắt đầu thực sự. Người chơi tử vong chỉ có thể tự họ trải qua, đây vĩnh viễn là nguyên tắc bất biến của phó bản, có thể giúp chúng ta chải chuốt lại manh mối một cách rõ ràng hơn."

"Thời điểm Hoàng Mặc tử vong - lúc đó chắc chắn phó bản đã bắt đầu khởi động."

"Cho nên giả sử Hoàng Mặc đúng là chết vào sáng nay, như vậy chúng ta chỉ có thể xác định phó bản bắt đầu khởi động vào thời điểm đó. Nhưng chúng ta cũng không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh là phó bản bắt đầu vào lúc nửa đêm. Tình huống lúc nửa đêm mà Kim tiên sinh vừa kể, rất có thể giống như việc điện thoại di động đổ chuông hai lần liên tiếp, có thể liên quan đến phó bản, hoặc chẳng liên quan gì sất, chỉ là phương án nhiễu."

"Nhưng giả sử thời điểm Hoàng Mặc chết là vào nửa đêm ngày hôm qua, sau khi anh ta làm ra hành động ngồi nhìn - vậy thì hành động này tuyệt đối không thể là thông tin gây nhiễu, khả năng cao lúc đó phó bản đã bắt đầu. Vậy thì hành động ngồi nhìn kia rất có thể do chính Hoàng Mặc làm, nói cách khác, lúc bấy giờ anh ta nhất định đã gặp chuyện gì đó."

Lúc nửa đêm, Hoàng Mặc rốt cuộc đã gặp phải tình huống khác thường gì mới có thể khiến anh đột nhiên tỉnh dậy nhìn chằm chằm bạn cùng phòng rồi chết ngay sau đó?

Là tiếng di động reo hai lần đã đánh thức anh?

Chẳng có lẽ nửa đêm lại có người gọi? Là ai được chứ? Quái vật?

Đáng tiếc, buổi sáng mọi chuyện diễn ra quá nhanh, sau khi bọn họ bị đuổi ra khỏi ký túc xá, chắc chắn cái điện thoại di động kia đã bị NPC thu rồi.

Huống chi, lúc đó NPC đã đưa ra yêu cầu rõ ràng là không được phép lấy đi bất cứ thứ gì, một khi cãi lời mà phát sinh xung đột, rất có thể họ sẽ bị tống vào phòng tối.

Hạ Cảnh chậm rãi nói: "Chỉ có làm rõ điểm này, chúng ta mới có thể lấy được manh mối hữu dụng thực sự, suy nghĩ sâu hơn."

Để tìm ra cái nào mới nào là manh mối chuẩn xác nhất, trước tiên phải làm sáng tỏ thời điểm thực sự mà phó bản bắt đầu vận hành.

Có điều, để tìm ra thời điểm bắt đầu phó bản, họ phải tìm ra thời điểm Hoàng Mặc tử vong.

Đây là toàn bộ ý tưởng.

Mọi người nuốt nước miếng, ngẫm nghĩ, cảm thấy vừa quỷ dị vừa nghi hoặc.

Hạ Cảnh ánh mắt chuyển động, nhẹ nhàng cười hỏi: "Anh cảm thấy câu trả lời này của tôi thế nào. Ngưỡng, ca?"

Tống Ngưỡng: "..."

Hai chữ "Ngưỡng ca" bị giọng nói thô ráp của thanh niên chậm rãi nhả ra, Tống Ngưỡng cảm thấy toàn thân ngứa ngáy khó hiểu.

Hắn không được tự nhiên điều chỉnh tư thế ngồi, hắng giọng, nhìn như không chút để ý hỏi: "Trước đây cậu vẫn luôn chơi ở phó bản một sao và hai sao à?"

"Ý anh là sao?" Hạ Cảnh liếc nhìn hắn.

Tống Ngưỡng trầm mặc một lát, tựa hồ đang suy nghĩ nên giải thích như thế nào, cuối cùng nói trắng ra một câu: "Sóng não của cậu và tôi rất hợp nhau."

Cho đến nay hắn cùng thiếu niên này chưa giao lưu cùng nhau nhiều lắm, nhưng bất luận là hành động thử nữ giáo viên sáng nay hay những lời đối thoại vừa rồi, suy nghĩ của hắn và cậu cũng đều chồng khít như hai đường trùng nhau.

Cảm giác này rất mượt mà cũng rất kì diệu.

Bộ dáng vững vàng điêu luyện của chàng trai trẻ này không giống như trà trộn vào phó bản một hai sao, và việc cậu cố ý đeo mặt nạ vào phó bản - có thể do Tống Ngưỡng quá mức mẫn cảm, hắn không khỏi hoài nghi rằng liệu Hạ Cảnh có phải một trong những người đứng đầu trên bảng xếp hạng điểm hay không, mà có lẽ "Hạ Cảnh" cũng chỉ là một cái tên giả.

Tuy hắn không thể nói là thân với những người đó, nhưng cũng đã từng gặp mặt qua.

Nếu cậu thực sự là một trong số họ...

Lúc này đối phương đã biết thân phận của hắn, nhưng hắn lại không biết đối phương là ai, điều này làm Tống Ngưỡng có chút khó chịu.

Thế nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cảm thấy ngay cả những người đó dường như sóng não cũng không đồng điệu với hắn đến nhường này.

Tống Ngưỡng nhìn chằm chằm Hạ Cảnh với vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu.

Nghe được lời của Tống Ngưỡng, Hạ Cảnh chỉ lộ ra biểu tình rất kinh ngạc, sau đó chân thành nói: "Cảm ơn lời khen."

Tống Ngưỡng: "........."

Chỉ vậy?

Hạ Cảnh quay đầu, bộ dáng như đang nghiêm túc lắng nghe lời nói của người chơi khác. Nhưng trên sườn mặt bên kia, độ cong của khóe môi lại càng lúc càng lớn.

—Giỡn mặt hả?

Tống Ngưỡng đen mặt.

Rồi sau đó, hắn vẻ mặt nghiêm túc hướng mấy người khác nói: "Vật phẩm tùy thân của mỗi người đều có điện thoại di động chứ?"

Nghe được lời hắn nói, cả nhóm ngừng xì xào thảo luận, vội vội vàng vàng gật đầu.

Quy tắc của mỗi thế giới trong phó bản đều không giống nhau.

Trong vài phó bản, người chơi thậm chí có thể mang màn hình ảo cá nhân của Thành Tiếu Kiểm vào.

Tất nhiên, trong quy tắc của phó bản này không cho phép, nhưng khi mỗi người chơi tỉnh dậy ở đây, họ đều phát hiện trong túi quần mình có một chiếc điện thoại di động.

Tống Ngưỡng: "Sáng nay tôi mở điện thoại xem qua, trong danh bạ điện thoại của tôi không có lấy một liên lạc nào với người khác cả."

Những người còn lại vội vàng gật đầu, hiển nhiên tình huống của bọn họ cũng giống như vậy.

Tống Ngưỡng trật tự rõ ràng mà nói: "Nhưng nếu đã cho chúng ta điện thoại chính là cung cấp cho chúng ta phương tiện liên lạc, mà chúng ta có thể liên lạc với những người nào?"

Mấy người suy nghĩ một chút, Hứa Kim hai mắt sáng lên, nói: "...Là sổ liên lạc!"

Tống Ngưỡng gật đầu.

Thế giới trong phó bản này bọn họ đương nhiên không thể gọi 110, phó bản học đường, phương thức liên lạc ra bên ngoài có khả năng xuất hiện trong trường nhất chính là sổ liên lạc ghi thông tin của học sinh và phụ huynh do nhà trường tổng hợp.

"Chúng ta phải tìm ra thời gian và cách thức tử vong của người chơi. Tuy không thể trông cậy vào các giáo viên và học sinh trong trường, nhưng "cha mẹ" của chúng ta có thể là một trong những đường tắt giúp chúng ta có được manh mối. Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, chúng ta có thể tranh thủ cơ hội này đi một chuyến đến văn phòng, nghĩ cách lấy được cuốn sổ liên lạc của nhà trường."

Tuy nhiên, mặc dù cô giáo Trương đã bị loại trừ khỏi danh sách tình nghi nhưng không ai có thể đảm bảo liệu con quái vật đó có nằm trong số các thầy cô khác hay không.

Thiết nghĩ, đến văn phòng nghĩa là phải đối mặt với nguy hiểm, cả nhóm lại do dự – dù sao sao đi nữa thì họ cũng không thể để Tống Ngưỡng một mình đột nhập văn phòng, ít nhất cũng phải có hai người cùng nhau hành động.

Là bạn của Tống Ngưỡng, Giả Thanh tuy rằng cũng sợ hãi, nhưng anh vẫn là người giơ tay đầu tiên: "Ngưỡng ca, tôi đi cùng anh!"

Lưu Ý khẽ cắn môi nói: "Để tôi đi cùng đi, thêm người thêm bảo hiểm."

Kim Nam tròng mắt xoay chuyển, hé miệng như muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp nói thì đã bị Tống Ngưỡng cắt ngang.

Tống Ngưỡng gật đầu, dứt khoát lưu loát mà nói: "Vậy mọi người tranh thủ lúc này đi dạo một vòng quanh trường, thăm dò địa hình, thuận tiện nhìn xem còn manh mối nào khác không, có thể chứ?"

Vương Dược Nhiễm, Hứa Kim vội vàng gật đầu.

Kim Nam âm thầm siết chặt nắm tay.

Kế hoạch và phân công hành động đã được định ra, nhưng đúng lúc này, Hạ Cảnh thình lình nắm lấy cổ tay của một NPC học sinh đang đi ngang qua, hành động lớn mật này của cậu khiến mọi người sợ hết hồn.

NPC học sinh kia cũng sợ đến mức thiếu chút nữa nghiêng đổ đĩa đồ ăn trên tay.

Bản thân Hạ Cảnh lại cười tủm tỉm, bộ dáng hiền lành, mở miệng liền hỏi: "Xin hỏi, phòng phát thanh của trường đi hướng nào?"

Lời này vừa nói, tất cả mọi người đều ngẩn ra.

Chính câu hỏi của Hạ Cảnh đã khiến Tống Ngưỡng nhớ tới, vừa rồi trong lòng hắn cũng để lại một mối nghi ngờ.

—Nguồn gốc của giọng nam cộc cằn, quỷ dị đó nghe như cảnh cáo nhưng thực chất lại khiến người ta càng thêm để ý, càng thêm "suy nghĩ" hơn.

Phòng phát thanh của trường.

Nghĩ tới đây, vẻ mặt của mọi người lần lượt biến sắc, dần khẩn trương.

—Đúng rồi, thanh âm kia thực sự rất cổ quái!

Chủ nhân của giọng nói đó rất có thể là một con quái vật.