"Làm sao? Khóc cái gì?"
Hạ Ân Tranh bị tôi trói lại vứt vào giữa đống đồ sứ vỡ, run lẩy bẩy, nước mắt không ngừng rơi.
Ai có thể nghĩ tới, hôm qua cô ta còn ngẩng cao đầu đập vỡ chiếc bình cổ yêu thích nhất của tôi, cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi.
Bố tôi đã nói như thế nào nhỉ?
"Hạ Lai Nhân, chút chuyện nhỏ như thế này mà cũng khóc sướt mướt, ta không có loại con gái như vậy."
Khóc cái rắm.
Lúc đó tôi bị mảnh vụn bị vỡ văng trúng vào mắt, ô kê.
Nhưng điều đó cũng không cản trở tôi để ông ấy tận mắt nhìn xem,
đứa con gái vô dụng hay khóc nhè thực sự là ai.
Đồ đạc trong tay đập xong hết rồi, Hạ Ân Tranh từ gào khóc sướt mướt dần dần chuyển thành nức nở.
Nghe phiền thật, sao có người ngay cả khóc cũng giọng ỏn ẻn* thế?
(*Ỏn ẻn (夹子音/Giọng cái kẹp): một từ phổ biến trên internet, dùng để chỉ việc làm cho giọng nói một người trở nên rất mỏng, rất ỏn ẻn, khiến người nghe cảm thấy khó chịu, kiểu mấy anh zai giả giọng loli ấy.)
"Khóc nữa đi, sao ngừng khóc rồi?"
Đế giày cao gót đắt tiền giẫm lên những mảnh vụn gồ ghề vẫn đứng vững vàng.
Tôi bước tới, đứng cách khoảng một mét nhìn cô ta.
Chà, khóc nhìn thuận mắt hơn.
Hạ Ân Tranh cũng không dám thở mạnh, hoàn toàn không còn dáng vẻ phách lối như lúc mới bước vào.
Tôi đoán cô ta giờ đang hối hận đi.
Cho là mình có ông bố yêu thương làm chỗ dựa, có thể lúc nào cũng bắt chẹt tôi, nhưng cô ta không biết, tôi là một người điên không thích chơi theo luật."
"Chị... chị ơi, làm ơn tha cho em, em không dám tái phạm nữa."
Giọng cô ta vỡ ra, một câu thôi mà thay đổi tận tám giọng điệu.
"Biết lỗi rồi sao?" Tôi hỏi.
Cô ta gật đầu như gà mổ thóc.
"Sai chỗ nào?" Tôi hỏi lại.
Hạ Ân Tranh sắc mặt có chút cứng ngắc, ấp úng nửa ngày, nói:
"Em không nên vô tình làm vỡ chiếc bình yêu quý của chị."
Vô tình?
Tôi cười khẩy, quản gia rất tinh ý chuyển tới một thùng đồ dễ vỡ mới, mặt Hạ Ân Tranh tái nhợt như người c.h.ế.t.
"Tôi cho cô cơ hội nói lại lần nữa. Sai chỗ nào?"
Tôi vỗ nhẹ vào cái thùng, đe dọa mười phần.
Cuối cùng cô ta cũng có kinh nghiệm, gần như đánh cuộc chửi thề khóc lóc nói:
"Em không nên... không nên cố ý làm vỡ bình hoa của chị. Em cũng không dám tái phạm nữa, thật sự không dám nữa..."
Nhìn cô ta muốn hỏng cả người, tôi tỏ ra thương xót để cho quản gia mở khóa cửa.
Bố tôi chạy nước rút 100 mét, xuyên qua những mảnh vụn trên mặt đất để giải cứu công chúa nhỏ của mình.
Mà chồng sắp cưới của tôi cũng theo sát phía sau, vẻ mặt so với bố tôi còn lạnh lùng hơn.
"Hạ Lai Nhân, cô...Sao cô dám?!"
Tôi cố tình bắt chước dáng vẻ của bố tôi, khoa trương giễu cợt:
"A! Tôi làm sao dám?!"