Chương 10
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Ba người tiến vào, hành lễ. Vệ Ân chỉ đứng đó chào một tiếng, còn Cảnh Trường Tễ và Cảnh Văn Duy thì quỳ dưới đất, chưa được Thành Hiền Đế cho phép nên không dám đứng lên.
Hoắc tướng gia lại rất kiên nhẫn, nhi tử ông đã chết, nhưng gặp hung thủ cũng không nổi giận, chỉ đợi Hoàng thượng lên tiếng.
Thành Hiền Đế đang xem xét những tấu chương chất đống mấy ngày qua, đợi một nén hương trôi qua, thấy đủ mới ngẩng lên: “Nói xem, chuyện là thế nào? Một đứa, hai đứa, đến nỗi làm kinh động cả Thái hậu, chuyện này là sao? Người của Đại Lý Tự đều ăn không ngồi rồi à?”
Hoắc tướng gia cúi đầu bẩm lại một lần nữa: “Hoàng thượng, chuyện này lão thần cũng không rõ ràng. Nhị công tử của lão thần đột nhiên qua đời, lúc đó có nhân chứng vật chứng đều ở đó, vốn dĩ nên đưa người vào Đại Lý Tự thẩm vấn. Nhưng Thái tử đột nhiên đồng ý giao người cho Duệ Vương. Hiện giờ, lão thần cũng muốn hỏi Thái tử và Duệ Vương, có phải muốn bao che cho hung thủ hay không?”
Thành Hiền Đế nhìn về phía Thái tử: “Ngươi nói đi.”
Thái tử cúi đầu đáp: “Nhi thần lúc đó cũng có ý định bắt người vào Đại Lý Tự, nhưng nhi thần khi ấy mới biết người cứu mạng nhi thần bốn năm trước chính là Cảnh nhị công tử. Khi ấy, nhi thần đã hứa sẽ báo đáp ân cứu mạng này, vì vậy khi Cảnh nhị công tử yêu cầu không vào Đại Lý Tự mà tạm thời giam trong phủ của Tiểu hoàng thúc, nhi thần không muốn thất tín nên đã đồng ý. Nhưng nhi thần cũng không hề bao che hung thủ, khi đồng ý cũng đã nói rõ, nếu trong ba ngày Cảnh nhị công tử không chứng minh được sự trong sạch của huynh đệ họ, nhi thần sẽ tự mình giao họ vào Đại Lý Tự.”
Thành Hiền Đế đã biết lý do của Thái tử, giờ chỉ là hỏi lại lần nữa khi có mặt chính chủ, nhìn Thái tử: “Ba ngày đã hết chưa?”
Thái tử lắc đầu: “Còn một ngày.”
Thành Hiền Đế nhìn Hoắc tướng gia: “Nếu hai người này thật sự là hung thủ, chẳng qua cũng chỉ đợi thêm một ngày, tướng gia chẳng lẽ muốn Thái tử thất tín?”
“Nhưng…” Hoắc tướng gia cũng đã biết lý do từ trước, nhưng vấn đề là phu nhân trong phủ không chịu nổi, làm loạn lên khiến ông không có cách nào, hơn nữa nhi tử ông đã chết, hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, ông đường đường là tướng gia, chuyện này nói ra thật khó nghe.
Thành Hiền Đế nhìn Vệ Ân, lúc này đang nhắm mắt đứng đó, bắt đầu lơ mơ ngủ: “Duệ Vương.”
Vệ Ân như tỉnh dậy, mở mắt, như thể vừa rồi mọi chuyện chẳng liên quan gì đến y: “Xong rồi sao?”
Thành Hiền Đế chỉ tay vào y, cười nhẹ: “Chuyện này ngươi tham gia vào làm gì?” Bình thường không thấy y có qua lại với nhà họ Cảnh, sao bây giờ khi nhờ đến y thì y lại đồng ý?
Vệ Ân đứng thẳng người: “Bẩm Hoàng thượng, thần đệ hôm đó uống hơi nhiều, đợi tỉnh lại đã mang người về rồi.” Còn thật sự say hay giả say, y nói say, ai dám bảo y không say?
Thành Hiền Đế không bận tâm, phất tay: “Được rồi, trời tối nếu vẫn chưa chứng minh được sự trong sạch, đến lúc đó Tướng gia cùng Thái tử đưa người vào Đại Lý Tự, thế nào?”
Hoắc tướng gia nghe lời Hoàng thượng tuy như hỏi ý kiến, nhưng rõ ràng Hoàng thượng đã bắt đầu mất kiên nhẫn, đã có quyết định. Hoàng thượng không quan tâm ai chết, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc.
Ông cúi đầu, vừa định nói gì, thì bên ngoài Ngự Thư Phòng vang lên tiếng bẩm báo: “Hoàng thượng, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương cầu kiến.”
Thành Hiền Đế nhíu mày, rồi nhanh chóng trở lại bình thường: “Tuyên.”
Cửa Ngự Thư Phòng mở ra, Hoắc hoàng hậu dìu Thái hậu bước vào, Thành Hiền Đế lập tức đứng dậy: “Mẫu hậu, người sao lại đến đây?”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Ai gia không đến, chẳng lẽ Hoàng đế định thả kẻ gϊếŧ chết Thừa Thịnh đi sao?”
“Mẫu hậu nói vậy là sao, Thừa Thịnh cũng là do Trẫm chăm sóc từ nhỏ, sao Trẫm có thể thả kẻ thực sự gϊếŧ hắn?” Thành Hiền Đế tuy không hài lòng việc Hoàng hậu mời Thái hậu đến, nhưng đạo hiếu là trên hết, ông vẫn phải nể mặt Thái hậu.
Thái hậu được Hoàng hậu đỡ ngồi xuống: “Ai gia già rồi, ai ngờ kẻ đầu bạc còn phải tiễn người đầu xanh. Thừa Thịnh từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, tuy không có tài cán gì lớn, nhưng cũng là đứa trẻ tốt. Ai ngờ lại chết thảm như vậy. Hoàng đế, ngươi nói xem, chẳng phải lúc đó người nhà họ Cảnh bị bắt tại trận sao? Nghe nói hung khí lúc đó còn trong tay hắn, tại sao lại được thả ra?” Thái hậu nói, nhìn thoáng qua Thái tử và hai huynh đệ nhà họ Cảnh quỳ một bên.
Thái tử khi Thái hậu và Hoàng hậu đến cũng chỉ hành lễ, lúc này cúi đầu đứng đó, tính tình lạnh nhạt, không gần gũi với Hoàng hậu là mẹ ruột.
Trước đây, Thái hậu còn cho rằng Hoàng hậu và Thái tử không thân thiết, nay thấy rõ, Thái tử quả thật không được nuôi dạy từ nhỏ, tính tình quá lạnh lùng, không có tình cảm, lại thiên vị người ngoài, không đứng về phía biểu đệ.
Cảnh Trường Tễ khi thấy Thái hậu và Hoàng hậu đến đã biết hôm nay muốn ra khỏi cung e rằng khó khăn.
Hoắc Nhị là người nhà họ Hoắc, Thái hậu và Hoàng hậu đều xuất thân từ nhà họ Hoắc, Hoắc Nhị không học hành, nhưng lại rất được hai người này sủng ái, đây cũng là lý do Hoắc Nhị cậy thế.
Nay Hoắc Nhị đã chết, Thái tử vì ân cứu mạng mà cho kỳ hạn ba ngày, nhưng Thái hậu không chấp nhận, nếu kéo đến tối mà không ra khỏi cung để tiếp tục điều tra, thì huynh đệ họ chỉ có thể bị đưa vào Đại Lý Tự.
Mà Đại Lý Tự với huynh đệ họ mà nói, là nơi đi không có đường về.
Còn về Vệ Ân...
Cảnh Trường Tễ nhìn sang Vệ Ân đứng một bên, vẫn lơ mơ ngủ, không phản ứng gì với sự xuất hiện của Thái hậu và Hoàng hậu.
Vệ Ân tuy tuổi còn trẻ, nhưng thân phận cao, Hoàng hậu đương nhiên không dám làm gì, ngay cả Thái hậu vì nể mặt lão Duệ Vương cũng không nói gì nhiều, nên mọi người đều bỏ qua sự có mặt của y.
Vệ Ân không có phản ứng, nghĩa là y không định can thiệp. Y và Cảnh Trường Tễ chỉ thỏa thuận y bảo vệ huynh đệ họ ở trong phủ Duệ Vương, giờ tình hình này không nằm trong phạm vi hợp tác.
Cảnh Trường Tễ cúi đầu không nói gì, hắn đang cân nhắc có nên đánh cược không, đánh cược xem tình cảm của Nhị phò mã đối với Từ cô nương có đủ sâu đậm đến mức Nhị phò mã chịu tự lộ sơ hở hay không.
Thành Hiền Đế nghe xong lời của Thái hậu cảm thấy đau đầu, ông ghét nhất là phiền phức, nay lại thêm ái phi đang ốm, hết chuyện này đến chuyện khác tìm đến. Cuối cùng ông nhìn thoáng qua Thái tử: “Mẫu hậu đã nói vậy, thì Trẫm không quản nữa.”
Cảnh Trường Tễ nghe Thành Hiền Đế nói xong, trước khi Thái hậu kịp lên tiếng, liền cúi đầu hành đại lễ: “Bẩm Hoàng thượng, thần có lời muốn nói.”
Thành Hiền Đế theo âm thanh nhìn qua, ánh mắt uy nghiêm rơi trên người Cảnh Trường Tễ. Đối với trưởng tử Cảnh phủ ông đã gặp vài lần, dù sao cũng là Trạng nguyên do ông đích thân chọn hai năm trước. Còn Cảnh nhị công tử, thì chưa từng gặp qua: “Ồ? Ngươi muốn nói gì?”
Cảnh Trường Tễ thở phào nhẹ nhõm, may mà Thành Hiền Đế không quá để ý đến ai chết, nếu thật sự ông nổi giận không cho hắn nói mà trực tiếp bắt hai huynh đệ họ đi, thì mới thật sự là tai họa: “Hoàng thượng, thần trước đây không phải kiêu ngạo, cũng thật sự muốn dựa vào ân cứu mạng để tìm ra kẻ thực sự gϊếŧ hại Hoắc nhị công tử. Dù sao nếu thật sự bị gán tội thành công, để kẻ gϊếŧ hại nhị công tử nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, e rằng nhị công tử chết rồi cũng không thể an lòng.”
Cảnh Trường Tễ nói như vậy, hoàn hảo khiến Thái hậu vốn muốn lên tiếng không hài lòng với kẻ hậu bối này phải nhíu mày nuốt lại lời định nói.
Dù không thích hậu bối này, nhưng hắn nói cũng đúng, nếu thật sự có kẻ khác là hung thủ... thì cũng nên nghe thử hắn nói gì.
Thành Hiền Đế cũng thấy hứng thú: “Ngươi nói vậy, ngươi đã biết ai là hung thủ?”
Cảnh Trường Tễ gật đầu: “Dạ, thần đã tra ra.”
Thành Hiền Đế: “Là ai?”
Cảnh Trường Tễ: “Là Thời Ngọc, Thám hoa lang năm Thành Hiền hai mươi mốt, nay là Nhị phò mã.”
“Chuyện gì?!” Không chỉ Thái hậu, ngay cả Hoàng hậu cũng không kìm được thốt lên, “Sao có thể?”
Thái tử cũng nhìn qua, nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
Thái hậu bình tĩnh lại, mạnh tay đập bàn, mặt mày đầy giận dữ: “Tên hung thủ, không chỉ vì mâu thuẫn mà hại chết Thừa Thịnh, còn kéo cả Nhị phò mã vào, Nhị phò mã thậm chí chưa từng gặp mặt Thừa Thịnh, làm sao có thể oán hận đến mức Nhị phò mã ra tay gϊếŧ người?”
Cảnh Trường Tễ lại cúi đầu hành lễ: “Nếu không tin, có thể mời Nhị phò mã tới đối chất. Thần dám nói như vậy, đương nhiên là có chứng cứ, chỉ là chứng cứ này cần Nhị phò mã đến. Nếu thần nói dối, đến lúc đó Nhị phò mã chẳng qua chỉ là đi một chuyến, thần nguyện chịu tội thêm một bậc.”
Lời này của hắn, ngay cả Thái hậu cũng không thể nói gì không đúng, đúng hay không không phải một lời mà quyết định được. Nếu thật sự không phải Nhị phò mã, đến một chuyến cũng không sao.
Thái tử lúc này cũng vén áo bào quỳ trước Thành Hiền Đế: “Phụ hoàng, Cảnh nhị công tử là ân nhân cứu mạng của nhi thần, dù tình hay lý, nhi thần cũng muốn nhân cơ hội này trả xong ân tình. Nay còn chưa đến một ngày, mong phụ hoàng thành toàn cho nhi thần.”
Lời này của Thái tử coi như là cầu xin, nhưng sự thiên vị rõ ràng của hắn ta khiến Hoàng hậu bên cạnh nắm chặt khăn, thần sắc không vui.
Thành Hiền Đế đối với Thái tử có tình cảm sâu đậm, thêm vào việc không mấy thích Hoắc Thừa Thịnh, giữa hai bên ông đương nhiên thiên vị Thái tử. Hơn nữa, ý của Thái tử ông cũng hiểu rõ, ân tình có thể trả được thì tốt nhất là trả xong, nếu không sau này bị nắm lấy ân tình này mà đòi hỏi thứ khác thì càng phiền phức.
Thành Hiền Đế phất tay: “Người đâu, đi mời Nhị công chúa và Nhị phò mã đến, rồi truyền lệnh cho Đại Lý Tự khanh Tưởng đại nhân, Hình bộ Thượng thư Tần đại nhân cùng tiến cung.”
Cảnh Trường Tễ đúng lúc mở miệng: “Đã muốn đối chất, không bằng mời cả những người đi cùng Hoắc nhị công tử tới trường săn hôm đó, hạ nhân và hai thân bằng hữu của Hoắc nhị công tử thường giao hảo, nhi tử của Tư nghiệp Quốc Tử Giám Trình đại nhân, Trình công tử và đích nhi tử của Quang Lộc Tự Hướng đại nhân, Hướng công tử.”
Thành Hiền Đế gật đầu, “Cũng tốt, truyền cả bọn họ đến. Chuyện này cần phải làm rõ ràng, nếu không sẽ gây loạn triều đình.”
Hoắc tướng gia cúi đầu không nói gì, mặc dù trong lòng rất không thoải mái nhưng cũng biết không thể nào phản đối được ý chỉ của Hoàng thượng. Thái hậu và Hoàng hậu cũng không thể nói gì thêm, chỉ đành chờ đợi sự việc tiếp diễn.
Một lát sau, Nhị công chúa cùng Nhị phò mã được truyền vào cung. Cùng lúc đó, Đại Lý Tự, Hình bộ Thượng thư cùng những người liên quan khác cũng lần lượt tiến cung. Không khí trong điện trở nên nghiêm trang hơn bao giờ hết.
Thành Hiền Đế nhìn mọi người một lượt, sau đó quay sang Cảnh Trường Tễ: “Cảnh nhị công tử, ngươi nói rằng Nhị phò mã là hung thủ. Vậy ngươi có gì để chứng minh điều này? Hãy nói ra tất cả những gì ngươi biết.”
Cảnh Trường Tễ không chút nao núng, từ từ mở lời: “Thần đã tìm ra một số chứng cứ cho thấy Nhị phò mã từng có mâu thuẫn sâu sắc với Hoắc nhị công tử. Hơn nữa, thần cũng đã thu thập được bằng chứng về việc Nhị phò mã từng có quan hệ thân thiết với một cô nương họ Từ, mà theo thông tin thần thu thập được, cái chết của cô nương ấy có liên quan đến Hoắc nhị công tử.”
Cả điện im lặng lắng nghe, ai nấy đều chăm chú theo dõi từng lời của Cảnh Trường Tễ, chờ đợi những điều tiếp theo hắn sẽ nói ra.
Thái tử biết rằng một khi đã dính vào vụ này, nếu cuối cùng Cảnh Trường Tễ gặp chuyện, thì cũng không có lợi cho mình. Trước khi Thành Hiền Đế từ chối vì phiền phức, Thái tử tiến lên: “Nhi thần nguyện ý tự mình ra khỏi cung đưa người về.”
Thành Hiền Đế thấy Thái tử đã nói vậy, cũng muốn nể mặt: “Đi đi.”
Trước khi rời đi, Thái tử nhìn sâu vào mắt Cảnh Trường Tễ, trong ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc nhỏ. Rõ ràng, hắn ta đang cân nhắc liệu quyết định ban đầu của mình có đúng hay không. Việc phát hiện ân nhân cứu mạng là người khác là một chuyện, nhưng điều khác là hình ảnh Cảnh Trường Tễ thường ngày quá phóng túng, đột ngột làm ra chuyện này khiến Thái tử muốn thử thăm dò một phen.
Ẩn giấu sâu như vậy, nhưng đến lúc quan trọng lại có thể tự bảo vệ mình. Nếu thực sự có tài năng lớn, là người có thể dùng.
🔥🔥🔥
Hé lộ chương sau: chương sau hung thủ không chịu thừa nhận cả nhà ạ, bạn thụ đã nghĩ ra một kế rất tài tình luôn, các bạn đoán đọc để xem bạn thụ làm thế nào khiến hung thủ lộ sơ hở nhé. 😍😍😍
🌟🌟🌟
Team xin cảm ơn bạn 👉 ngọc ngộc ngạc 👈 đã đề cử bộ truyện "Mỹ Cường Thảm Mãn Cấp Nam Xứng Trùng Sinh Rồi". Chúc bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc nha. 🤗