Chương 9
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ cúi mắt, liên kết những gì đã đoán trước đó, trong đầu có một suy đoán táo bạo: “Lúc trước khi Hoắc Nhị khoe khoang miếng ngọc bội đó ở Nhất Phẩm Trai, các ngươi có từng tranh cãi với ai không? Hoặc đã nhìn thấy ai không?”
Hai tên hạ nhân nhìn nhau: “Nhị công tử muốn hỏi về chuyện gì?”
Cảnh Trường Tễ: “Các ngươi có từng thấy Nhị phò mã ngày đó cũng đến Nhất Phẩm Trai không?”
Hai tên hạ nhân chưa từng gặp Nhị phò mã: “Chuyện này, cho dù có gặp cũng không nhận ra.”
Người bên cạnh là Hướng công tử thì ngẩn ra: “Nhị phò mã?”
Cảnh Trường Tễ nhìn Hướng công tử, nghĩ đến việc đối phương có họ hàng với phủ Đại tướng quân Trấn Quốc, mà Đại phò mã xuất thân từ phủ Đại tướng quân Trấn Quốc.
Đại phò mã lại có quan hệ tốt với Nhị phò mã, Hướng công tử gặp Nhị phò mã cũng có khả năng.
“Ngày đó ngươi có gặp Nhị phò mã không?” Cảnh Trường Tễ hỏi thẳng.
Hướng công tử do dự một lúc, rồi khẽ gật đầu: “Đúng là có gặp. Lúc đó Hoắc Nhị đang nói chuyện hào hứng, vì nói chuyện tiếng lại lớn, nên ngoài phòng bao có nhiều khách đến nghe trộm, sau đó tiểu nhị đến dọn thức ăn, đẩy cửa phòng bao mới chú ý, ta đi ra đuổi người, vừa ra ngoài phòng bao, vừa hay thấy hai vị công tử rời đi. Một trong hai người nhìn hình dáng đúng là Nhị phò mã, lúc đó vừa đến cuối cầu thang, Nhị phò mã quay đầu lại, ta liền thấy, nhưng lúc đó nghĩ là gặp tình cờ nên không để ý kỹ. Nhưng chuyện này... chắc không liên quan đến Nhị phò mã chứ?”
Dù sao hai người này không hề có liên quan gì, Nhị phò mã thậm chí không gặp Hoắc Nhị nhiều, cũng không nghe nói có mâu thuẫn gì.
Cảnh Trường Tễ có được điều mình muốn biết, sau khi cảnh cáo một phen liền cho thuốc giải, họ nói nhiều chuyện về Hoắc Nhị như vậy, để không bị liên lụy, dù rời đi cũng không dám nói gì thêm.
Hơn nữa, cái gọi là độc của thất độc trùng cũng chỉ là giả, hắn làm gì có độc dược và thuốc giải?
Nhưng Trình công tử và mấy người khác tin, nên là “thật”.
Trên đường về phủ Vương gia, Cảnh Trường Tễ càng chắc chắn hơn về suy đoán trước đó, vì trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy.
Nhị phò mã họ Thời, cũng từng ở thư viện, hôm đó Hoắc Nhị khoe khoang miếng ngọc bội của Từ cô nương vừa hay Nhị phò mã cũng ở đó, rất có khả năng Từ cô nương đến kinh thành tìm người, chính là Nhị phò mã.
Nhị phò mã ban đầu không biết Từ cô nương đến tìm người, nhưng khi Hoắc Nhị khoe miếng ngọc bội, hắn biết rồi phái người đi điều tra, có lẽ... gϊếŧ Hoắc Nhị chính là để báo thù cho Từ cô nương.
Như vậy, động cơ đã rõ ràng, giờ chỉ cần xác định Nhị phò mã có phải là Thời Nghĩa Bình, người mà Từ cô nương đến kinh thành để tìm hay không.
Khi Cảnh Trường Tễ trở về phủ Vương gia, hắn đến chính viện trước. Lúc này đã quá nửa canh giờ so với thời gian mà Vương gia hẹn để điều tra về Nhị phò mã. Khi vừa đến ngoài chính viện, một nam nhân trung niên trông như quản gia tiến tới và đưa cho Cảnh Trường Tễ một ống trúc: “Chủ nhân đã nghỉ ngơi, đây là phần thưởng cho nhị công tử.”
Cảnh Trường Tễ thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy và cảm ơn, rồi nhanh chóng quay về viện giam giữ Cảnh Văn Duy.
Cảnh Văn Duy luôn chờ đợi Cảnh Trường Tễ trở về, thấy hắn an toàn mới yên tâm: “Đệ đi đâu vậy? Giờ đã muộn, ca thực sự lo sợ đệ gặp chuyện.”
Cảnh Trường Tễ lắc đầu bảo đừng lo lắng, sau đó đưa Cảnh Văn Duy vào phòng.
Hai người ngồi trước bàn, dưới ánh nến chập chờn, Cảnh Trường Tễ mở ống trúc và lấy ra một tờ giấy trúc, còn mang theo mùi mực chưa khô. Hắn vội vàng mở ra.
Khi nhìn thấy hàng chữ đầu tiên, dù đã có dự đoán trước, nhưng khi thực sự thấy, Cảnh Trường Tễ vẫn im lặng.
“Thời Ngọc, tự Nghĩa Bình, năm Thành Hiền thứ hai mốt đạt danh hiệu Thám hoa, sau đó vì tài năng và nhan sắc được phong làm Nhị phò mã.”
Cảnh Văn Duy thấy đệ đệ biến sắc, không kìm được tò mò liếc nhìn và cũng thấy tên ấy. Hắn ngỡ ngàng đứng đó, Nhị phò mã thật sự là Thời Nghĩa Bình.
Hai người từng là bạn học nửa năm, dù sau này Cảnh Văn Duy làm việc ở Hàn Lâm Viện, còn Thời Nghĩa Bình trở thành Nhị phò mã, nhưng họ vẫn có mối quan hệ quen biết. Hắn không thể ngờ Thời Nghĩa Bình lại gϊếŧ người rồi đổ tội cho mình.
Cảnh Trường Tễ mặt lạnh lùng, dù Thời Nghĩa Bình gϊếŧ Hoắc Nhị để trả thù cho Từ cô nương, nhưng không nên kéo ca ca vào chuyện này, thậm chí khi huynh đệ họ đang gặp khó khăn, hắn ta vẫn nhởn nhơ đi chơi.
Cảnh Trường Tễ tiếp tục đọc, sau dòng giới thiệu ngắn gọn là bản tường thuật sơ lược về cuộc đời Thời Nghĩa Bình.
Thời Nghĩa Bình xuất thân từ gia đình bình thường, quê ở xa kinh thành ngàn dặm. Sau này được gia đình phú hộ nhất thành là nhà họ Từ để mắt và hứa gả con gái cho, chỉ chờ Thời Nghĩa Bình đỗ đạt công danh rồi về quê thành thân.
Không ngờ, sau khi Thời Nghĩa Bình được vinh danh là Thám hoa, lại được Nhị công chúa để ý và phong làm phò mã.
Thông tin về Thời Nghĩa Bình và Từ cô nương không nhiều, có lẽ vì đã hai năm trôi qua, thời gian điều tra lại gấp gáp, nên chỉ thu thập được đến thế.
Nhưng đối với Cảnh Trường Tễ, bấy nhiêu đó cũng đã đủ. Kết hợp những gì đã điều tra trước đây, Cảnh Trường Tễ dần dần nhìn thấy được sự thật.
Thời Nghĩa Bình từ khi trở thành Thám hoa đến khi đồng ý làm phò mã, đã kéo dài nửa năm. Sau đó nhanh chóng thành thân.
Nếu Thời Nghĩa Bình sau khi đồng ý làm phò mã mới gửi thư về quê để hủy hôn, thì với khoảng cách địa lý, thư tới được nhà họ Từ có lẽ mất hai, ba tháng.
Trong khoảng thời gian đó, phụ thân của Từ cô nương có lẽ đã chấp nhận sự thật này, vì dẫu có phản đối cũng không thể thắng nổi một công chúa. Thế nên, phụ thân nàng không liên lạc thêm với Thời Nghĩa Bình, cũng không nhắc đến việc Thời Nghĩa Bình vì làm phò mã mà hủy hôn, chỉ nói đơn giản là hôn ước bị hủy bỏ.
Nhưng Từ cô nương có lẽ muốn tìm một lời giải đáp. Không nhận được câu trả lời từ phụ thân, nàng quyết định rời nhà, tự mình lên kinh thành tìm Thời Nghĩa Bình.
Nhưng nàng không biết nhiều về Thời Nghĩa Bình, cũng không hay biết Thời Nghĩa Bình giờ là Nhị phò mã. Nếu không, nàng vào kinh đã không đi tìm ở thư viện mà đến phủ công chúa.
Từ cô nương không tìm thấy Thời Nghĩa Bình ở thư viện, nhưng lại bị Hoắc Nhị để ý, cuối cùng bị hại.
Hoắc phủ biết chuyện này nên giam Hoắc Nhị lại. Nhưng sau khi ra khỏi phủ, Hoắc Nhị không hối cải, tiếp tục khoe khoang, thậm chí bịa chuyện và đưa ra ngọc bội của Từ cô nương để bôi nhọ nàng. Đúng lúc này, Thời Nghĩa Bình cũng đến Nhất Phẩm Trai và tình cờ nhìn thấy.
Thời Nghĩa Bình nhận ra ngọc bội của Từ cô nương, sau khi âm thầm điều tra thì biết nàng đã chết, nhân dịp săn xuân, Thời Nghĩa Bình gϊếŧ Hoắc Nhị và đổ tội cho ca ca Cảnh Văn Duy.
Để đề phòng Cảnh Văn Duy không cam lòng nhận tội, Thời Nghĩa Bình còn làm liên lụy đến Cảnh Trường Tễ, khiến Cảnh Văn Duy lầm tưởng rằng chính đệ đệ mình đã gϊếŧ Hoắc Nhị, từ đó cam tâm nhận tội.
Cảnh Trường Tễ cầm chặt mảnh trúc giản, đôi mắt đen thăm thẳm, hàn ý quanh thân khiến Cảnh Văn Duy lo lắng hắn sẽ nghĩ quẩn mà nổi giận đi tìm Nhị phò mã. “Trường Tễ, đệ không sao chứ? Chuyện này phải bàn kỹ, đệ đừng hành động liều lĩnh,” Cảnh Văn Duy nói. Nếu đệ đệ tìm đến Nhị phò mã gây chuyện, e rằng chỉ làm mọi chuyện thêm rối rắm.
Cảnh Trường Tễ lắc đầu: “Ca ca yên tâm, đệ không sao.” Hắn thật không ngờ lại là Nhị phò mã, nhất là ở kiếp trước, hắn hoàn toàn không nghi ngờ Nhị phò mã.
Hắn biết dù đã rõ Nhị phò mã là hung thủ, nhưng lại không có bằng chứng. Việc điều tra Nhị phò mã rất khó, thậm chí không thể chứng minh thi thể của nữ tử đã chết và bị chôn kia là vị hôn thê trước đây của Nhị phò mã.
Thời gian còn lại chỉ có một ngày. Khi hoàng hôn buông xuống, Thái tử đã nói sẽ đích thân dẫn người của Đại Lý Tự đến bắt họ vào lại trong Đại Lý Tự.
Giờ đây chỉ có thể mong ngày mai tìm thêm bằng chứng, ít nhất là chứng minh Nhị phò mã có động cơ gϊếŧ người, có lẽ sẽ có cơ hội.
Vì đã khuya, Cảnh Trường Tễ an ủi Cảnh Văn Duy rồi trở về viện của mình. Vết thương ở cánh tay hắn sau một ngày bôn ba lại rỉ máu. Hắn nhờ đại phu băng bó lại, uống thuốc rồi ngủ say.
Nhưng sáng hôm sau, kế hoạch tìm chứng cứ của Cảnh Trường Tễ bị phá vỡ. Thành Hiền Đế trong cung đã biết chuyện Hoắc Nhị bị gϊếŧ, muốn gặp hai huynh đệ họ, lập tức triệu kiến vào cung.
Cảnh Trường Tễ hôm qua là gắng gượng bôn ba, đến nay hơi thở đã yếu đi một nửa, sáng dậy thấy cơ thể nặng nề, khuôn mặt cũng xanh xao. Hắn dùng nước lạnh vỗ lên mặt, cố gắng trông có chút sức sống, bước ra ngoài, ở đó đã có đại thái giám trong cung chờ sẵn.
Thái giám liếc nhìn Cảnh Trường Tễ, cười cười nói: “Cảnh nhị công tử, theo ta đi thôi.”
Cảnh Trường Tễ đến bên ngoài vương phủ, Cảnh Văn Duy đã bị dẫn tới đó, chờ đợi lo lắng. Thấy Cảnh Trường Tễ tiến lên, nhìn rõ sắc mặt hắn, Cảnh Văn Duy càng lo lắng: “Trường Tễ, vết thương của đệ...”
Cảnh Trường Tễ nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn về một phía, đến khi thấy xe ngựa của Vệ Ân, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó, hắn đã hứa với Vệ Ân sẽ cứu Cao Bá. Khi chưa cứu được người, Vệ Ân hẳn sẽ không để hắn chết. Hơn nữa, bề ngoài Thành Hiền Đế tỏ ra sủng ái Vệ Ân, nhưng thực chất không phải vậy. Hai người chỉ là làm ra vẻ, nếu Thành Hiền Đế muốn Cảnh Trường Tễ và huynh trưởng hắn chết, Vệ Ân sẽ càng phải bảo vệ họ.
Cảnh Trường Tễ không tiện nói nhiều trước mặt người ngoài, chỉ dành cho Cảnh Văn Duy một ánh mắt trấn an, rồi cả hai lên xe ngựa tiến cung.
Đến cửa cung, có người mang kiệu đến trước xe ngựa, Vệ n còn lơ mơ chưa tỉnh ngủ ngồi trên kiệu, chỉ liếc mắt thấy Cảnh Trường Tễ yếu ớt, rồi lại thu ánh mắt về.
Cảnh Trường Tễ và Cảnh Văn Duy chỉ có thể đi theo sau kiệu vào Ngự Thư Phòng.
Một canh giờ sau, họ mới đến ngoài Ngự Thư Phòng. Thái giám vào bẩm báo, không lâu sau, cánh cửa uy nghiêm mở ra, cho ba người tiến vào.
Vệ Ân vẫn vẻ ngái ngủ, nhưng dáng dấp lại đẹp, thân hình cao ráo, khi y bước đi, tay áo rộng vung vẩy, vẫn thu hút ánh mắt lén nhìn của cung nhân.
Họ vừa ghen tị vừa sợ hãi, có một người phụ thân tốt và xuất thân tốt thật là may mắn, dù có làm điều gì cũng được Hoàng thượng ưu ái, không ai dám đυ.ng đến.
Thậm chí, ngay cả Thái tử cũng phải nể mặt khi Vệ Ân giấu hung thủ gϊếŧ Hoắc nhị công tử trong phủ.
Khi ba người tiến vào Ngự Thư Phòng, trong phòng ngoài Thành Hiền Đế còn có hai người nữa.
Một người là Thái tử, người kia là Hoắc tướng gia.
Hoắc nhị công tử bị gϊếŧ là con trai thứ của Hoắc tướng gia, dù Hoắc Nhị không được Tướng gia xem trọng, nhưng Hoắc phu nhân lại coi như bảo bối. Lần này, khi biết Hoắc Nhị gặp chuyện, Hoắc phu nhân liền ngất xỉu.
Sau khi tỉnh lại, biết hung thủ bị Vệ Ân đưa về phủ, bà đã làm loạn cả phủ, khiến Hoắc tướng gia phải vào cung. Nhưng Thành Hiền Đế đang bận lo lắng cho bệnh tình của Lưu quý phi, chẳng có thời gian quan tâm đến chuyện này.
Cuối cùng, Hoắc tướng gia phải đến báo cáo với Hoắc thái hậu đang ở chùa ngoại thành. Hoắc thái hậu nghe tin đứa cháu được bà thương yêu nhất bị gϊếŧ, liền trực tiếp dẫn người trở về.
Nếu không phải đêm qua Hoắc thái hậu về cung muộn, có lẽ đêm qua hai huynh đệ Cảnh phủ đã bị đưa vào cung rồi.
🔥🔥🔥
Hé lộ chương sau: vạch trần bộ mặt của hung thủ, chắc khỏi cần đánh đố gì cả nhà luôn, chắc ai cũng biết hung thủ là ai rồi phải không nào??? Các bạn đoán đọc để xem bạn thụ của chúng ta sẽ làm sao nhé. 😚😚😚