Chương 8
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ rõ ràng không ngờ Vệ Ân lại đưa ra yêu cầu như vậy, đối diện với đôi mắt sâu thẳm của y, Cảnh Trường Tễ chuyển ánh mắt sang bàn cờ bên cạnh: “Được.”
Lần này đến lượt Vệ Ân ngạc nhiên, khẽ nhướng mày, ánh mắt càng thêm hứng thú, nhưng vẫn duy trì vẻ lười biếng, thờ ơ, như thể người vừa đưa ra yêu cầu rõ ràng là nhân cơ hội người gặp khó khăn không phải là y: “Vậy thì ngồi xuống đi.”
Cảnh Trường Tễ nhanh chóng ngồi xuống đối diện Vệ Ân. Nếu là đời trước, vào thời điểm này, Cảnh Nhị thật sự không biết đánh cờ, được kế mẫu nuôi dưỡng nên hắn lúc đó chỉ biết vài chiêu quyền cước, cũng không giỏi lắm.
Mãi đến khi huynh trưởng bị oan chết, hắn mới trưởng thành trong một đêm.
Khi đó, hắn mới biết thời gian đã lãng phí trong quá khứ quý giá đến nhường nào, dùng thời gian gấp đôi gấp ba người khác để học hỏi kiến thức, nếu không, hắn thậm chí còn không phân biệt được các triều thần trong triều đình.
Ngay cả sau này khi Thái tử lên ngôi không gϊếŧ hắn, có lẽ hắn cũng không sống được lâu.
Hắn vì báo thù mà ngày đêm không nghỉ, hao tốn tâm huyết, chỉ trong vài năm từ một kẻ ăn chơi trác táng trở thành cánh tay đắc lực của Thái tử, khó khăn phía sau không cần nói cũng biết.
Huống chi sau khi tái sinh, hắn có thể dễ dàng hấp thu kiến thức cần biết, hơn nữa sau này khi báo đáp xã hội và nghỉ ngơi, hắn thường tham gia hoạt động từ thiện.
Một cụ già neo đơn mà hắn giúp đỡ là giáo sư dạy Quốc học, rất thích đánh cờ, vì vậy kỹ năng cờ vây của hắn ngày càng tiến bộ.
Ván cờ này Vệ Ân đã chơi được một nửa, y tự mình chơi, thế cờ tương đương.
Cảnh Trường Tễ ngồi xuống rồi quan sát tình hình hai bên bàn cờ, nhanh chóng đặt một quân cờ và nước cờ này khiến thái độ lười biếng ban đầu của Vệ Ân thay đổi, y cuối cùng ngẩng đầu, nghiêm túc liếc nhìn Cảnh Trường Tễ một cái, thái độ cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Một ván cờ, hai người từ khi trời chạng vạng đến khi ngọn nến cháy được một nửa, cuối cùng khi thế cờ hòa, Cảnh Trường Tễ có chút thất vọng.
Vệ Ân đã nói là thắng ván này, mà bây giờ lại hòa, không biết vị này sẽ làm khó hắn thế nào.
Vệ Ân đặt quân cờ ngọc trắng trong lòng bàn tay vào hộp đựng quân cờ, liếc nhìn Cảnh Trường Tễ: “Ngươi thắng rồi.”
Cảnh Trường Tễ cúi đầu: “Vương gia nói đùa, đây là hòa.”
Vệ Ân ngạc nhiên, y vốn nghĩ Cảnh Trường Tễ đang gấp gáp cứu người sẽ thuận theo lời y mà chấp nhận cơ hội khó có này: “Lúc đầu là bản vương tự mình chơi, do bản vương đặt quân cờ trước, tính ra ngươi thiệt. Dù nói là hòa, nhưng bản vương nói ngươi thắng, thì ngươi thắng.”
Cảnh Trường Tễ không từ chối nữa, dù sao hắn cũng rất cần biết về Nhị phò mã: “Thần cảm ơn Vương gia.”
Vệ Ân: “Nói đi, muốn tra ai.”
Cảnh Trường Tễ: “Thám hoa lang năm Thành Hiền thứ hai mươi mốt, hiện tại là Nhị phò mã.”
Sau khi Cảnh Trường Tễ rời đi, thị vệ lặng lẽ tiến đến: “Vương gia.”
Ánh mắt của Vệ Ân dừng lại ở bàn cờ đã kết thúc: “Có nghe nói nhị công tử của Cảnh An Hầu phủ giỏi cờ vây không?”
Thị vệ lắc đầu: “Chưa từng nghe.”
Đừng nói là có thể đánh ngang tay với Vương gia, ngay cả nhập môn cũng chưa từng nghe qua, thậm chí những thầy dạy trong phủ còn bị Cảnh Nhị đuổi đi không ít, danh tiếng ở Biện Kinh có thể nói là vô cùng tồi tệ.
Vệ Ân nhìn ván cờ, ánh mắt càng thêm sâu thẳm không đáy, nhưng rõ ràng, vị Cảnh Nhị này hoàn toàn trái ngược với lời đồn, thật sự khiến y khá tò mò.
Sau khi Cảnh Trường Tễ rời khỏi chủ viện, cũng không rảnh rỗi, Vệ Ân nói trước giờ Tý sẽ cho người đưa mọi thông tin liên quan đến Nhị phò mã.
Hiện tại còn một hai canh giờ, hắn quay lại tiểu viện, báo tin tốt cho Cảnh Văn Duy nghe xong, rồi vội vàng cùng huynh trưởng dùng bữa tối, sau đó lại dẫn theo hai thị vệ rời khỏi phủ.
Thái tử cho ba ngày thời gian, nhưng tính cả ngày Hoắc Nhị chết, hắn hôn mê một ngày, hôm nay đã qua một ngày, đến tối mai Thái tử sẽ đến phủ đưa hai huynh đệ hắn đi.
Dù kẻ gϊếŧ Hoắc Nhị hãm hại hai huynh đệ họ thật sự là Nhị phò mã, hắn cũng không thể nói ra ngay lập tức, cũng sẽ không ai tin, vì vậy hắn cần biết thêm về động cơ gϊếŧ Hoắc Nhị.
Hơn nữa, Nhị phò mã có phải hung thủ hay không vẫn chưa rõ, hiện tại chỉ là phỏng đoán.
Thời gian gấp rút, đây cũng là lý do Cảnh Trường Tễ chủ động bộc lộ mình biết chơi cờ, đã bộc lộ một phần, thà để Vệ Ân càng không đoán được, hắn mới có thêm nhiều quân bài để thương lượng.
Hiện tại có tám người, đã loại trừ ba người, Nhị phò mã đang xem xét, còn lại bốn người.
Người tiếp theo Cảnh Trường Tễ muốn gặp là hai kẻ bạn bè thường ngày của Hoắc Nhị, hai người này thích đi lầu xanh, khác với Hứa Xuân Sinh.
Hứa Xuân Sinh thường xuất hiện ở sòng bạc ban ngày, hai người kia lại xuất hiện ở Xuân Phong Lâu vào ban đêm, khả năng rất cao lúc này đang ở đó.
Cảnh Trường Tễ thay một chiếc mặt nạ khác, thay đổi tóc và y phục, một bộ trang phục đen bị thắt lưng màu vàng tối buộc lại, chỉ lộ ra đôi mắt và cằm hoàn mỹ tuấn tú, thêm vào khí thế uy nghiêm của người đứng đầu, xuất hiện trước Xuân Phong Lâu lập tức thu hút sự chú ý của các cô nương, nhưng bị hai thị vệ ôm kiếm chắn lại.
Một hàng ba người chủ tớ toát ra hàn ý khiến các cô nương dù có ý cũng chỉ có thể tránh xa, Biện Kinh này ai cũng có thể là quan to quý nhân, các nàng không dám trêu chọc.
Mụ tú bà nhanh chóng nhận được tin tức đến trước, Cảnh Trường Tễ chỉ để lại một câu: “Cho cô nương Nguyệt Hoa bồi tiếp.” Nói xong, không đợi mụ tú bà mở miệng, ném cho bà ta một thỏi vàng.
Sự rộng rãi của Cảnh Trường Tễ khiến mụ tú bà vui mừng khôn xiết, lời muốn nói rằng cô nương Nguyệt Hoa đã có khách cũng nuốt trở lại.
Dù Nguyệt Hoa và công tử Trình gia có tình ý, nhưng công tử Trình gia không có tiền, trước đây vì bạn của Hoắc nhị công tử nên bà ta mới nể mặt, giờ Hoắc nhị công tử đã... không cần thiết phải nể nang nữa.
Mụ tú bà uốn éo đến chỗ Nguyệt Hoa cô nương, không lâu sau đã đưa Nguyệt Hoa đến phòng riêng của Cảnh Trường Tễ.
Nguyệt Hoa là một trong bốn hoa khôi của Xuân Phong Lâu, chỉ đứng sau hoa khôi Song Hồng, là tình nhân của Trình công tử, một trong những tay chân của Hoắc Nhị.
Trước khi đến, Nguyệt Hoa đã được căn dặn kỹ lưỡng, nàng ôm đàn tỳ bà vào chào hỏi, ban đầu cúi mắt không dám nhìn nhiều, sau khi hành lễ chỉ nghe thấy một giọng nói trầm ấm dễ nghe quá mức khiến trái tim nàng rung động.
Nguyệt Hoa không nhịn được lén nhìn lên, chỉ thấy một vị công tử vận y phục lộng lẫy ngồi trước bàn, không thấy rõ dung mạo, nhưng khí chất quý phái và nửa khuôn mặt hoàn mỹ của hắn khiến nàng đỏ mặt: “Không biết công tử có muốn nghe tiểu nữ đàn một khúc không?”
Cảnh Trường Tễ ừ một tiếng, để nàng tùy ý.
Mục đích của hắn là Trình công tử, không phải Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa là tình nhân của Trình công tử, vào giờ này Trình công tử thường ở trong phòng nàng. Những năm qua, nhờ đi theo Hoắc Nhị, Trình công tử được lợi không ít, còn được người khác tâng bốc, hắn thật sự nghĩ rằng mọi người sợ hắn vì địa vị và người hắn theo.
Bây giờ đột nhiên có người cướp người của hắn, chắc chắn Trình công tử sẽ không bỏ qua dễ dàng, Cảnh Trường Tễ thậm chí không cần ra tay, Trình công tử sẽ tự tìm đến.
Nguyệt Hoa vừa đàn được nửa khúc, cửa phòng đã bị một cước đạp mở: “Bản công tử muốn xem kẻ nào to gan như vậy dám cướp người của ta.”
Cửa phòng bị đạp mở, vang lên một tiếng “bùm” rồi bật lại, tiếng đàn dừng ngay lập tức, Nguyệt Hoa giật mình: “Công... công tử sao vậy?” Lo lắng liếc nhìn Cảnh Trường Tễ, hiển nhiên sợ Cảnh Trường Tễ bị hai kẻ kia trả thù.
Cảnh Trường Tễ tiếp tục điềm nhiên uống trà, hai thị vệ bên cạnh hắn đã tiến lên khi Trình công tử đạp cửa, không chút động tĩnh đứng sau hai người kia, khi họ bước vào liền âm thầm đóng cửa lại.
Trình công tử nhìn thấy Cảnh Trường Tễ thản nhiên như vậy, tức giận đến bốc khói, bước nhanh về phía trước, chưa kịp đến gần đã thấy Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn sợ hãi, Trình công tử đang định nói gì thì đột nhiên cảm thấy một lực mạnh từ phía sau, bịt miệng hắn lại, hai tay bị trói sau lưng, chân bị đá một cái, ngã sấp xuống, không thể động đậy.
Người bạn đi cùng hắn là Hướng công tử cũng bị xử lý tương tự, hai người như bị lật ngửa, tay chân bị trói sau lưng, miệng bị nhét đồ, không thể nói chuyện, không thể cử động, lúc này mới ý thức được sự kinh hoàng.
Nguyệt Hoa sợ hãi không nhẹ, định hét lên nhưng ánh mắt lạnh lùng của Cảnh Trường Tễ khiến nàng không dám.
Ba người này dám đối xử với Trình công tử và Hướng công tử như vậy, rõ ràng thân phận không thấp, không phải là người mà một nữ tử lầu xanh như nàng có thể đắc tội.
Cảnh Trường Tễ liếc nhìn Nguyệt Hoa: “Tiếp tục.”
Nguyệt Hoa run rẩy tay nhưng vẫn đàn hết khúc nhạc, tiếp đó Cảnh Trường Tễ nghe thêm một khúc nữa, để Trình công tử và Hướng công tử chờ đợi đủ lâu, cuối cùng cũng làm họ mất hết khí thế, chỉ còn lại nỗi sợ hãi: Đây là kẻ thù cũ tìm đến sau khi Hoắc Nhị chết sao?
Cảnh Trường Tễ thu hết biến đổi tâm trạng của hai người vào mắt, rồi mới từ từ lên tiếng: “Đã chịu ngoan ngoãn chưa?”
Hai người gật đầu lia lịa.
Cảnh Trường Tễ nghiêng đầu nhìn hai thị vệ, họ tiến lên, ngồi xuống trước mặt Trình công tử và Hướng công tử, tháo thứ chặn miệng họ, không đợi họ kêu la, liền nhét vào miệng họ một viên thuốc.
Hai người vẫn còn chưa hết sợ hãi, quên cả kêu la, chỉ không ngừng ho khan: “Đây... đây là thứ gì vậy?”
Cảnh Trường Tễ hờ hững nhìn họ, tay cầm chén trà nhẹ nhàng khẽ khuấy: “Thất trùng độc.”
Ba chữ này vừa thốt ra, hai người sợ đến tái mét mặt mày.
Thất trùng độc là một trong mười loại kịch độc của Ngũ Độc phái, chỉ có người trong phái mới có thể giải, đương nhiên cũng bán ra ngoài nhưng một viên giải dược có giá nghìn lượng vàng.
Hai người hoàn toàn nhụt chí, giọng run run: “Vị đại gia này, ngài muốn gì chúng tôi đều nghe theo, chắc chắn biết gì nói nấy.”
Cảnh Trường Tễ lúc này mới bảo thị vệ cởi trói cho họ, hai người dù được giải thoát nhưng vẫn không dám động đậy, chỉ dám nằm phục dưới đất không dám ngẩng đầu lên: Không còn cách nào, tính mạng nằm trong tay đối phương, chỉ có thể chịu thua.
Cảnh Trường Tễ nhẫn nại chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi đi.”
Hai người liếc nhìn nhau, lặng lẽ đứng dậy, chỉ dám ngồi ở góc xa nhất, chỉ mong người này biết được điều mình muốn rồi sẽ cho họ giải dược: “Không biết vị đại gia này muốn biết điều gì... là ngài!”
Trình công tử nói đến nửa chừng, bỗng thấy Cảnh Trường Tễ tháo mặt nạ, tức đến xanh mặt.
Cảnh Trường Tễ không biểu cảm nhìn họ, hai người giận dữ dần tắt: “Chúng ta sai rồi.” Nhận sai nhanh chóng.
Cảnh Trường Tễ: “Mục đích ta đến đây các ngươi chắc cũng biết. Ta hỏi các ngươi trả lời, nếu có giấu giếm hay lừa dối, ta có thể cho người hạ độc các ngươi một lần, cũng có thể hạ lần thứ hai. Nếu huynh trưởng ta bị hãm hại mà mất mạng, các ngươi đừng hòng thoát, sẽ cùng nhau chôn theo huynh trưởng ta.”
Hắn nói những lời này nhẹ nhàng như cơn gió thoảng, nhưng ý nghĩa ẩn chứa trong lời nói lại khiến hai người run sợ, đây có phải là Cảnh Nhị mà họ từng biết không?
Trình công tử và bạn hắn bị lời đe dọa của Cảnh Trường Tễ làm cho khϊếp sợ, lại thêm lúc này đã bị hạ độc, toàn thân run rẩy: “Không... không dám.”
Cảnh Trường Tễ đặt chén trà xuống, âm thanh va chạm nhẹ nhàng của sứ va vào bàn khiến hai người giật mình, chỉ nghe thấy giọng nói không mang theo cảm xúc nào vang lên: “Đêm trước khi Hoắc Nhị chết, các ngươi ở đâu? Hoắc Nhị ở đâu?”
Hai người đã bị Cảnh Trường Tễ hù dọa từ trước, thành thật đáp: “Đêm đó chúng tôi cùng uống rượu, đến khoảng nửa đêm thì vui vẻ tàn, rồi... rồi...”
“Rồi sao?” Cảnh Trường Tễ nheo mắt nhìn ánh mắt lấp lửng của họ, hai thị vệ đứng sau lưng hắn lập tức rút kiếm, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu trong căn phòng bởi ánh nến.
“Rồi mỗi người dẫn một cô gái ở hoa lâu về lều của mình!” Trình công tử không chịu nổi nữa, vội vàng nói, sợ rằng đêm nay sẽ không toàn mạng ra khỏi đây.
Một khi đã nói ra rồi thì phần còn lại cũng không khó nữa, họ dứt khoát khai hết mọi chuyện. Ban đầu, vì Lưu quý phi bệnh nặng, khiến cho Thành Hiền Đế không thể đích thân đến dự săn xuân.
Dù rằng Lưu quý phi chỉ là bệnh chứ không phải chuyện khác, nhưng Hoắc Nhị không dám công khai mang các cô gái từ hoa lâu theo, vì vậy hắn để ba cô gái cải trang thành hạ nhân đi theo. Ban đầu họ uống rượu vui vẻ trong trướng của Hoắc Nhị, sau đó hai người này rời khỏi, chỉ để lại Hoắc Nhị và hoa khôi Sương Hồng cải trang thành hạ nhân.
“Chúng ta nói thật đấy, Nguyệt Hoa có thể làm chứng cho ta. Đêm đó ta ở bên Nguyệt Hoa cả đêm,” Trình công tử vội vàng ám hiệu cho Nguyệt Hoa, người đã sợ hãi đứng đờ ra từ nãy.
Dưới ánh mắt của Cảnh Trường Tễ, Nguyệt Hoa run rẩy không nói nên lời, chỉ có thể khẽ gật đầu, đầu ngọc lắc lư, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
Hướng công tử cũng vội nói: “Ta có Minh Ngọc, một hoa khôi khác của Xuân Phong Lâu làm chứng. Chúng ta ở cùng nhau đến khi sự việc xảy ra mới tỉnh dậy, phát hiện ra điều bất thường liền nhanh chóng đưa người đi.”
Cảnh Trường Tễ nhìn hai người, nhận thấy họ không giống như đang nói dối, rồi nhìn sang Nguyệt Hoa: “Sương Hồng sau đó có nói gì không?”
Nguyệt Hoa nhìn Trình công tử một cái rồi cúi đầu, không dám lên tiếng, rõ ràng không muốn dính líu vào chuyện này.
Trình công tử tức giận: “Ngươi còn không nói? Muốn trơ mắt nhìn ta chết vì độc sao?”
Cuối cùng, Nguyệt Hoa cắn môi, khẽ nói: “Sương Hồng bị đưa về trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, dường như bị ai đó đánh ngất từ phía sau. Thầy thuốc đã khám và nói rằng nàng ấy bị đánh rất nặng, đầu bị sưng to. Thêm vào đó, khi được đưa về nàng ấy mặc rất ít quần áo, ngày hôm sau sốt cao và hiện đang được chăm sóc, chưa bình phục.”
Cảnh Trường Tễ không nghi ngờ những lời này là giả, Hoắc Nhị chết rồi, Thái tử tuy nghi ngờ hai huynh đệ họ nhưng cũng sẽ điều tra về phía Hoắc Nhị. Sương Hồng lúc đó ở trong trướng của Hoắc Nhị, chắc chắn đã bị điều tra.
Cảnh Trường Tễ đến đây không chỉ vì việc này, hắn nhìn Trình công tử và Hướng công tử: “Nghe nói trước đây Hoắc Nhị bị cấm túc hơn hai tháng, chuyện này có thật không? Các ngươi có biết nguyên do?”
Hai người nhìn nhau: “Không phải là vì đắc tội với trưởng bối nên bị cấm túc sao?”
Cảnh Trường Tễ: “Các ngươi tin chuyện đó à?”
Hai người im lặng: “Thực ra chúng ta cũng không tin, nhưng dù tìm hiểu thế nào thì hạ nhân bên cạnh Hoắc Nhị cũng không chịu nói. Chúng ta không dám đắc tội với Hoắc Nhị, sợ hắn biết chuyện này nên cũng không điều tra thêm. Lẽ nào cái chết của Hoắc Nhị có liên quan đến việc cấm túc?”
Cảnh Trường Tễ không trả lời họ: “Các ngươi có cách nào đưa người thân cận nhất bên cạnh Hoắc Nhị tới đây không?”
Hai người cúi đầu: Bọn họ không muốn, thật sự không muốn chút nào.
Cảnh Trường Tễ: “Đưa người tới, ta sẽ cho các ngươi giải dược, để các ngươi đi.”
Hai người lập tức ngẩng lên: “Có thể!”
Không thể trách họ không có nghĩa khí, việc này họ cũng bị oan, đúng là họa từ trên trời rơi xuống, cũng bị Hoắc Nhị liên lụy. Sống được, ai muốn chết cơ chứ?
Trình công tử và Hướng công tử quả không hổ là bạn bè thân thiết của Hoắc Nhị, thân thiết với những kẻ a dua nịnh hót bên cạnh hắn. Họ biết rõ ai được sủng, ai không được sủng bên cạnh Hoắc Nhị, chẳng bao lâu sau, hai thị vệ dẫn theo Trình công tử và Hướng công tử đưa hai hạ nhân đến.
Hai hạ nhân thực sự tin rằng Trình công tử muốn dẫn họ đi gặp hoa khôi Sương Hồng, tiện thể hợp tác làm ăn phát tài. Vừa vào đến nơi, cửa vừa đóng lại, hai hạ nhân phát hiện không ổn định bỏ chạy thì đã muộn.
Hai thị vệ lập tức bịt miệng họ, làm lại những gì đã làm với Trình công tử và Hướng công tử trước đó. Khi nghe đến Thất trùng độc, hai hạ nhân sợ đến mức suýt ngất.
Trình công tử và Hướng công tử thở phào nhẹ nhõm: “Người đã đưa đến rồi, vậy độc của chúng ta...”
Hai hạ nhân giận dữ trừng mắt nhìn hai người, rõ ràng không ngờ họ vì sống mà đưa mình đến tay kẻ có khả năng hại chết công tử nhà họ.
Cảnh Trường Tễ: “Nếu ta có được điều ta muốn, tự nhiên sẽ cho các ngươi giải dược.”
Trình công tử mặt trắng bệch, chẳng phải là tay không bắt sói sao? Hóa ra còn phải xem có hữu dụng hay không? Nếu không thì sao?
Cảnh Trường Tễ như đoán được suy nghĩ của họ, tốt bụng giải đáp: “Nếu không thì đổi hai người khác, đến khi nào có được câu trả lời, các ngươi sẽ được tự do.”
Trình công tử và Hướng công tử bị nghẹn họng nhưng bây giờ tính mạng nằm trong tay người khác, đành phải nhẫn nhịn.
Nếu là trước đây, họ còn dám cứng rắn, không tin Cảnh Nhị thực sự dám gϊếŧ người, nhưng bây giờ Cảnh Nhị như một con chó điên, gặp ai cũng cắn, dù chết cũng phải kéo theo vài cái mạng.
Hai hạ nhân còn phục tùng hơn cả Trình công tử và Hướng công tử, Hoắc Nhị đã chết, bị Cảnh Trường Tễ đe dọa vài câu đã khai hết mọi chuyện, dù sao người cũng đã chết, họ chỉ là kẻ nghe lệnh mà thôi.
Cảnh Trường Tễ đoán không sai, Từ cô nương thật sự đã chết, vì vậy ngọc bội mới rơi vào tay Hoắc Nhị.
Nhà họ Hoắc biết chuyện này đã cấm túc Hoắc Nhị, xử lý sạch sẽ mọi chuyện, đến khi mọi chuyện qua đi mới thả người ra khỏi phủ.
Cô nương họ Từ cùng một nha hoàn cải trang thành nam nhi vào kinh tìm người, trước tiên đến học viện nhưng không tìm được Thời Nghĩa Bình, đành phải quay về khách điếm rồi tìm tiếp.
Chỉ là hai người vận khí không tốt, dù giả dạng nam nhi nhưng vì cô nương họ Từ xinh đẹp tuyệt trần nên vẫn bị Hoắc Nhị bắt gặp. Hoắc Nhị dẫn người theo dõi Từ cô nương biết được chỗ ở của nàng rồi đến tán tỉnh, Từ cô nương không thèm để ý đến hắn.
Hoắc Nhị bị mất mặt, đêm đến liền sai người bắt cả hai chủ tớ về.
Từ cô nương không muốn bị làm nhục, phản kháng quyết liệt, Hoắc Nhị vô tình đánh chết nàng. Để trừ hậu hoạ, hắn gϊếŧ luôn cả nha hoàn rồi chôn sơ sài.
Nhưng chuyện này vẫn bị các trưởng bối trong phủ biết, giải quyết hậu quả cho Hoắc Nhị nhưng cũng cấm túc hắn.
Ai ngờ vừa được thả ra Hoắc Nhị đã khoe khoang, thậm chí còn lấy ngọc bội làm vốn để khoe khoang.
Nghe xong chuyện trong phòng, không ai ngờ Hoắc Nhị lại là kẻ cầm thú như vậy. Trình công tử và Hướng công tử dù biết Hoắc Nhị háo sắc nhưng không ngờ lại dính đến mạng người, trán đẫm mồ hôi lạnh.
🔥🔥🔥
🌟 DỰ ĐOÁN CHƯƠNG SAU 🌟
👉 Theo bạn, ai là "Trần Thế Mỹ" 👈
A: Đại phò mã
B: Nhị phò mã
C: Hứa Xuân Sinh
D: Giả Mậu Hàm
Các bạn đoán xem ý nào đúng nhất nhé 😘
* Giải thích:
Không biết có bạn nào không biết Trần Thế Mỹ là ai không nhỉ?? 🤔
Để Ngọc giải thích sơ về hiểu biết của mình nhé.
Trong phim Bao Thanh Thiên, có phần liên quan về nhân vật Trần Thế Mỹ này.
Trần Thế Mỹ là một thư sinh nghèo, sau khi đỗ đạt, được hoàng thượng và công chúa để mắt tới.
hỏi Trần Thế Mỹ: "có vợ con gì chưa?"
Trần Thế Mỹ trả lời là "chưa"
Một thời gian sau, có một thiếu phụ trẻ dẫn theo hai đứa con lên kinh tìm chồng, sau hàng loạt chuyện xảy ra thì Bao Thanh Thiên cũng điều tra ra sự thật, đó chính là Trần Thế Mỹ ham mê phú quý, ruồng bỏ vợ con.