Chương 7
Edit: Thiên Chương
Beta: Phượng Chiếu Ngọc
Team: Đề Cử Đam Mỹ Hay
Cảnh Trường Tễ không ngờ sau khi tái sinh lại có thể nhanh chóng gặp lại Vu Tịch, nhất là ở bên ngoài cung, trong khi Vu Tịch thường ở lại Quốc Sư Điện trong cung.
Nhớ lại, lần đầu tiên họ gặp nhau ở kiếp trước cũng tại ngoài cung. Khi đó, Vu Tịch đổi tên là Thành Tàm, do bản tính thiện lương, thường vi hành để hiểu rõ hơn về cuộc sống của dân chúng và nhiều lần ngẫu nhiên giúp đỡ Cảnh Trường Tễ.
Về sau, họ trở thành tri kỷ, nhưng lúc đó Cảnh Trường Tễ một lòng muốn báo thù cho ca ca, dần dần bị Thái tử lợi dụng, thậm chí không ngại thủ đoạn để đạt mục tiêu.
Vu Tịch là Quốc sư mới của Đại Vệ triều, không muốn thấy Cảnh Trường Tễ đôi tay nhuốm đầy máu, nhưng Cảnh Trường Tễ đã bị hận thù che mờ lý trí, dẫn đến hai người ngày càng xa cách.
Cảnh Trường Tễ cuối cùng giúp Thái tử lên ngôi, nhưng lại bị kết cục bi thảm sau khi không còn giá trị lợi dụng.
Khi ở trong tù, hắn nghe rằng Vu Tịch đã vì cầu xin cho hắn mà bị Tân hoàng trách phạt, bị giam cầm trong Quốc Sư Điện.
Chỉ sau khi chết, Cảnh Trường Tễ mới hiểu rõ câu chuyện thực sự. Dù vậy, câu chuyện trong sách chỉ dừng lại ở cái chết của hắn, nên hắn không biết kết cục của Vu Tịch hay những gì xảy ra sau đó.
Những gì Vu Tịch đã làm cho hắn trước khi chết khiến Cảnh Trường Tễ luôn ghi nhớ trong lòng. Hắn vốn định sau khi huynh đệ họ được giải thoát sẽ tìm cách gặp lại Vu Tịch.
Không ngờ, số phận đã an bài họ gặp lại nhau sớm như vậy.
Ánh mắt chăm chú của Cảnh Trường Tễ khiến Vu Tịch hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ đáp lại bằng cái gật đầu ôn hòa, không có ý định giao lưu.
Cảnh Trường Tễ quay người nhường đường, để hai người đi qua trước mặt. Người trẻ tuổi theo sau Vu Tịch cũng liếc nhìn Cảnh Trường Tễ một cái.
Cảnh Trường Tễ cảm thấy người đó quen mặt, nhưng chưa nhớ ra đó là ai.
Khi hai người đã đi qua, Cảnh Trường Tễ ra ngoài Nhất Phẩm Trai, lên xe ngựa, quay đầu hỏi hai thị vệ: “Hai vị công tử vừa rồi, các ngươi biết người sau là ai không?”
Hai thị vệ nhìn nhau, việc này vốn không nên nói nhiều, nhiệm vụ của họ là nghe lệnh nhị công tử, nhưng không bao gồm việc này.
Nhưng ăn lộc của người, lại không rõ ý của chủ nhân, suy nghĩ một lúc, họ mở miệng: “Người đó là Nhị phò mã.”
Cảnh Trường Tễ lúc này mới nhớ ra, hai năm trước hắn từng gặp đối phương một lần. Khi đó là năm Thành Hiền thứ hai mốt, huynh trưởng hắn là Trạng nguyên năm đó, còn Nhị phò mã là Thám hoa, vì dung mạo xuất chúng, nhanh chóng được Nhị công chúa để ý, phong làm phò mã.
Sau đó Nhị phò mã rất ít xuất hiện trước công chúng, sống khá kín tiếng.
Lúc đó Cảnh Trường Tễ một lòng dồn vào huynh trưởng, chỉ liếc qua một cái, may mà trí nhớ tốt, nên có chút quen mặt.
Không ngờ Nhị phò mã lại có mối quan hệ tốt với Vu Tịch.
Nhị phò mã cũng có tên trong danh sách ngày hôm đó, nhưng hắn và Đại phò mã ít bị nghi ngờ, vì hai người bình thường không tiếp xúc với Hoắc Nhị, phạm vi hoạt động chủ yếu ở phủ công chúa. Nhưng trước khi xác định, dù ít nghi ngờ cũng không thể loại trừ.
Vì phủ công chúa không dễ vào, nên Cảnh Trường Tễ đã để việc điều tra Đại phò mã và Nhị phò mã vào cuối cùng, nhưng giờ lại tình cờ gặp được... Do đó, Cảnh Trường Tễ liền quay bước, quay lại Nhất Phẩm Trai.
Sau khi Cảnh Trường Tễ lên lầu lần nữa, lầu hai đã ít người hơn, Vu Tịch và Nhị phò mã đang ngồi ở góc, nói chuyện vui vẻ.
Khi Cảnh Trường Tễ tiến lên chào hỏi, hai người ngạc nhiên: “Vị công tử này làm sao biết được thân phận của chúng ta?”
Cảnh Trường Tễ không tháo mặt nạ, nhưng cũng thẳng thắn bộc lộ thân phận, giọng hạ thấp chỉ để vài người nghe thấy: “Thần là Cảnh Trường Tễ của Cảnh An Hầu phủ, từng nhìn thấy dung nhan của Quốc sư tại đại lễ tế, còn Nhị phò mã thì hai năm trước khi thần theo ca ca tham gia duyệt binh đã từng gặp qua một lần.”
Hai người càng ngạc nhiên hơn khi biết đây chính là Cảnh Trường Tễ, khác hẳn với tin đồn, Nhị phò mã càng ôn tồn hỏi: “Cảnh công tử đến đây, có việc gì không?”
Cảnh Trường Tễ cúi đầu: “Nhị phò mã hai ngày trước cũng ở trường săn, nên chắc cũng nghe về chuyện của huynh đệ thần. Thần muốn biết lúc sự việc xảy ra Nhị phò mã ở đâu? Có ai có thể làm chứng cho Nhị phò mã không?”
Nhị phò mã với vẻ mặt ôn hòa dần trở nên nghiêm trọng: “Cảnh công tử đang nghi ngờ ta sao?”
Cảnh Trường Tễ không bị Nhị phò mã làm cho lùi bước: “Tất cả những người có mặt hôm đó đều nằm trong phạm vi nghi ngờ của ta, Thái tử chỉ cho ta ba ngày, nếu không thể rửa sạch hiềm nghi, tính mạng của huynh đệ ta sẽ gặp nguy. Mong Nhị phò mã nghĩ đến giao tình trước đây với ca ca ta mà cho biết một hai, một khi loại trừ được Nhị phò mã, ta có thể tiếp tục điều tra người khác.”
Nhị phò mã mặt mày không vui, bị nghi ngờ là hung thủ gϊếŧ người không ai có tâm trạng tốt cả, hắn vừa định bảo tiểu nhị đuổi người thì Vu Tịch đối diện lên tiếng: “Cảnh công tử đã tìm đến đây, nói ra cũng tránh được phiền phức sau này.”
Nhị phò mã nể mặt Vu Tịch, cuối cùng kìm nén không vui: “Ngươi muốn hỏi thời gian nào?”
Cảnh Trường Tễ: “Sau giờ Tuất tối hôm trước khi Hoắc Nhị gặp nạn.” Tối hôm đó giờ Tuất Cảnh Trường Tễ và Hoắc Nhị đã gặp mặt, thậm chí còn cãi nhau vài câu, nên lúc đó Hoắc Nhị vẫn còn sống, sau đó đến sáng hôm sau mới phát hiện đã chết, nhưng những gì liên quan đến Hoắc Nhị thì hắn không biết gì cả, chỉ có thể từ phạm vi rộng mà loại trừ dần.
Nhị phò mã nghĩ kỹ: “Tối hôm đó sau khi săn bắn kết thúc ta và Đại phò mã ở trong lều uống rượu đánh đàn, Đại phò mã có thể làm chứng cho ta. Cho đến khi sự việc xảy ra, chúng ta đều ở trong lều, những người hầu cận cũng có thể làm chứng. Cảnh công tử nếu không tin, cứ đến phủ của Đại phò mã.”
Nói xong không muốn để ý đến Cảnh Trường Tễ nữa, mà rót một chén rượu, uống vào.
Cảnh Trường Tễ biết không thể điều tra thêm gì, hắn cũng không thể đến phủ của Đại phò mã, nếu không sẽ bị Đại công chúa giữ lại ngay tại chỗ.
Nhưng Vu Tịch có thể nói giúp, Cảnh Trường Tễ rất cảm kích, thêm vào giao tình trước đây, hắn mỉm cười gật đầu chào Vu Tịch: “Quấy rầy rồi.”
Cảnh Trường Tễ lại cúi chào hai người, xoay người định rời đi, chỉ là đi được vài bước, chỉ nghe thấy sau lưng Vu Tịch và Nhị phò mã cũng uống tiếp, Vu Tịch thấy Nhị phò mã không vui, tự tay rót cho hắn một chén rượu: “Thời huynh đừng giận, ta thấy Cảnh công tử không phải nghi ngờ huynh, mà là lo lắng cho huynh trưởng mà thôi.”
“Ta không giận, chỉ là...”
Giọng nói dần không nghe thấy nữa, Cảnh Trường Tễ vốn đã đi đến cửa cầu thang, đột nhiên trong đầu lóe lên điều gì đó, bước chân hắn khựng lại một chút, rồi nhanh chóng đi xuống lầu.
Lên xe ngựa, Cảnh Trường Tễ không tiếp tục theo kế hoạch ban đầu đi Xuân Phong Lâu, mà quay về phủ Duệ Vương.
Khi trở về phủ, hắn đi thẳng đến viện nơi Cảnh Văn Duy sống.
Cảnh Văn Duy nghe thấy tiếng động liền vội vàng bước ra: “Nhị đệ, sao sắc mặt lại kém như vậy?”
Cảnh Trường Tễ lắc đầu, đợi hai người vào trong phòng, hắn mới hỏi Cảnh Văn Duy: “Đại ca, huynh còn nhớ Nhị phò mã không?”
Cảnh Văn Duy: “Tất nhiên là nhớ, hắn ta cùng khóa với ta, hắn đến kinh thành sớm nửa năm, tại thư viện còn làm đồng môn với ta mấy tháng. Chỉ là sau này hắn được phong làm Phò mã, ta lại làm việc ở Hàn Lâm Viện, rất ít gặp, cũng chỉ có dịp yến tiệc trong cung theo phụ thân vào cung mới gặp đôi lần.”
Cảnh Trường Tễ: “Vậy hắn có phải họ Thời?”
Cảnh Văn Duy gật đầu: “Phải, họ Thời, tên Thời Ngọc. Hắn có vấn đề gì sao?”
“Thời Ngọc? Đại ca chắc chắn chứ? Hắn còn có tên nào khác không?” Cảnh Trường Tễ bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn dấy lên hy vọng.
Cảnh Văn Duy lắc đầu: “Chỉ có tên này, Thời Ngọc tính tình lạnh lùng, khi mới đến kinh thành vì muốn thi đỗ, nên rất chăm chỉ, không muốn lãng phí thời gian vào giao tiếp, ta và hắn đồng môn nửa năm, nói chuyện cũng chỉ vài câu.”
Cảnh Trường Tễ khó giấu thất vọng: “Vậy đại ca có nhớ cái tên Thời Nghĩa Bình không? Cái tên này là vị Từ cô nương đến thư viện tìm kiếm, nói là muốn tìm vị thư sinh này.”
Nhưng cách đây hai năm, dù sao cũng không liên quan đến người hiện tại cần tìm, chẳng lẽ là hắn quá để ý đến họ này sao?
Cảnh Văn Duy: “Không nhớ cái tên này, nhưng khóa của chúng ta có hai người họ Thời, còn một học trò khác cũng họ Thời, nhưng tên Thời Bỉnh. Sau này hắn thi trượt nên rời khỏi Biện Kinh, nhưng đó là tên của họ, còn Thời Nghĩa Bình này, có thể Nghĩa Bình là tự của hắn cũng không chừng.”
Cảnh Trường Tễ: “Đại ca biết làm sao để dò được tự của hai người không?” Dù khả năng rất thấp, nhưng đời trước sau khi Hoắc Nhị chết, nguyên nhân là do huynh trưởng vô tình tử vong tại Đại Lý Tự bị coi là tự sát vì sợ tội, sau đó cho đến khi Cảnh Trường Tễ chết cũng không tìm ra hung thủ thực sự.
Vì vậy, dù chỉ là một manh mối mỏng manh, Cảnh Trường Tễ cũng không muốn bỏ qua.
Cảnh Văn Duy khó xử: “Vị Thời Bỉnh kia đã rời đi hai năm trước, chắc chắn không tìm được, Nhị phò mã lúc đó tính tình cô lập, có lẽ không ai trong số học trò biết, nhưng hắn lúc đó có mối quan hệ tốt với Viện Trưởng của thư viện, cũng là Viện Trưởng mời hắn đến, chắc chắn biết rõ quá khứ của Nhị phò mã. Nhưng đáng tiếc, năm ngoái Viện Trưởng đã già về quê. Muốn hỏi cũng không kịp, chỉ còn lại trong thư viện có tập hồ sơ học trò trước đây mà chỉ Viện Trưởng mới có thể tra cứu, nhưng Viện Trưởng không thể để ngươi xem.”
Chỉ còn đêm nay và ngày mai, hơn nữa, phía Nhị phò mã cũng chỉ là nghi ngờ, thậm chí khả năng rất thấp, vì một cái tên mà làm lớn chuyện...
Cảnh Trường Tễ lại nhớ đến một người, cúi đầu: “Còn có một người biết, ta sẽ đi tìm hắn.”
Cảnh Văn Duy ngạc nhiên: “Là ai?”
Cảnh Trường Tễ không trả lời Cảnh Văn Duy, chỉ vội vàng ra khỏi viện, trước khi đi bảo Cảnh Văn Duy đừng lo lắng, rồi quay bước đến chính viện, xin gặp Duệ Vương.
Người khác chỉ cho rằng Vệ Ân, vị Tiểu vương gia này cũng là một vương gia nhàn rỗi không học vấn, nhưng Cảnh Trường Tễ biết không phải vậy.
Hiện tại, người có thể tra ra tên tự của Nhị phò mã trong thời gian ngắn nhất, cũng chỉ có vị này.
Hạ nhân được phái đi bẩm báo đã lâu chưa quay lại, Cảnh Trường Tễ chỉ có thể tiếp tục đợi bên ngoài viện, mãi đến khi trời chạng vạng, chân hắn đã tê mỏi, hạ nhân mới quay lại: “Chủ nhân đã tỉnh, nhị công tử theo ta đến đây.”
Cảnh Trường Tễ có việc cần nhờ, cũng không nói gì nhiều, theo hạ nhân đi lòng vòng, cuối cùng dọc theo hành lang đến trước một gian phòng, có hạ nhân khác mở cửa, hạ nhân dẫn đường cúi đầu chờ ngoài cửa: “Mời.”
Cảnh Trường Tễ vừa bước vào gian phòng chỉ cảm thấy hơi nóng ập vào mặt, hương tuyết tùng phảng phất xung quanh, cả gian phòng rất yên tĩnh, tấm rèm mỏng khẽ lay, bình phong chia gian phòng rộng lớn ra, góc phòng có hạ nhân cung kính cúi đầu chờ, không nói tiếng nào.
Sau bình phong lờ mờ có thể nghe thấy tiếng quân cờ rơi xuống bàn ngọc, tĩnh lặng như bước vào một không gian yên tĩnh.
Cảnh Trường Tễ thu hồi ánh mắt, vòng qua bình phong, đi thẳng đến trước ghế thấp, trên đó quả nhiên bày một bàn cờ.
Vệ Ân chỉ mặc áσ ɭóŧ màu nhạt, lười biếng dùng một tay chống đầu ngồi ở một bên, tay áo rộng xếp chồng lên khuỷu tay, cánh tay rắn chắc màu trắng lạnh kéo dài lên, ngón tay thon dài cầm một quân cờ ngọc, lơ đãng đặt xuống, phá vỡ sự tĩnh lặng trong phòng.
Cảnh Trường Tễ lấy lại tinh thần, cúi đầu hành lễ: “Thần muốn nhờ Vương gia giúp đỡ tra một người, sau việc này nhất định sẽ...”
Chưa đợi Cảnh Trường Tễ nói xong, Vệ Ân đã lên tiếng: “Được thôi.”
Cảnh Trường Tễ quá ngạc nhiên, ngẩng đầu lên: ??
Vệ Ân lại không nhìn hắn, mà tiếp tục nói: “Thắng bản vương ván cờ này, có thể coi như phần thưởng.”
Cảnh Trường Tễ đoán đối phương sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy: “Vậy nếu thần thua thì sao?”
Vệ Ân khẽ liếc hắn một cái, đồng tử đen nhánh như hồ nước sâu, thần sắc khó lường: “Bán mình làm nô một năm.”
🔥🔥🔥
🌟 DỰ ĐOÁN CHƯƠNG SAU 🌟
👉 Đố bạn ai sẽ là người chiến thắng ván cờ này?? 👈
A: Cảnh Trường Tễ
B: Vệ Ân
C: Cả hai hòa nhau
Các bạn đoán xem ý nào đúng nhất nhé 😘
🍀🍀🍀
Các bạn ơi, tụi mình lưu trữ file trong gg tài liệu ý, ko hiểu sao tên anh công copy ra lúc nào cũng bị lỗi hết " Vệ n " , mỗi lần đăng bài lên, mình toàn phải xem lại để sửa không. 🥹🥹🥹 Ko biết các bạn có cách nào khắc phục nó không ạ.
Tên anh công xuất hiện cũng nhiều, nên nếu các bạn thấy chữ "Vệ n" có thể là mình kiểm lại bị sót ý. Có gì các bạn thông cảm cho mình nha. Mình cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã ủng hộ truyện ạ. 👉👈