Đoàn Sủng Bé Con Kỳ Sáng Thế Thần

Chương 4.1

Sau khi chiếc mũ và đồ ăn được truyền đến chỗ của Tiểu Hắc, Tạ Vân Miên gần như dán sát mặt vào màn hình máy tính.

Đôi mắt to tròn của bé mở rộng, hơi thở đều đặn, chăm chú quan sát từng cử động của Tiểu Hắc trên màn hình.

Tiểu Hắc đã thấy chiếc mũ và hộp cơm…

Nó cuộn tròn như một chú mèo con, chui vào trong chiếc mũ.

Tiếng sột soạt vang lên khi Tiểu Hắc thò đầu ra và bắt đầu ăn bánh khoai sọ.

Âm thanh “ki ki ki” vang lên trong không gian yên tĩnh với những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Tạ Vân Miên vì quá lo lắng nên vô thức ôm chặt Ục Ục.

“Tại sao Tiểu Hắc lại khóc?”

“Ục Ục, Ục Ục, Tiểu Hắc có sống sót không!!”

“A a a, sao Tiểu Hắc không động đậy gì hết?!”

“Uông…”

Ục Ục bị Tạ Vân Miên kéo lông trên đầu, đau đến nỗi mắt trắng dã, không thấy rõ được gì trên màn hình máy tính nữa.

Nó kêu vài tiếng để báo hiệu.

Tạ Vân Miên lúc này mới nhận ra mình đã vô tình kéo lông của Ục Ục.

Bé vội vàng buông tay, mặt đỏ bừng: “Thực xin lỗi…”

Lần trước bé đã vô ý đè bẹt Ục Ục, lần này lại kéo lông của nó.

Bé quá dễ bị kích động.

“Không sao đâu Bệ Hạ.” Ục Ục lấy lại bình tĩnh, nhìn vào màn hình vài lần rồi nói: “Tiểu Hắc đã phục hồi thân nhiệt, nó đã ăn no và đang ngủ ngon lành.”

Hình ảnh trên màn hình biến mất, thay vào đó là danh sách nguyện vọng.

Ở đỉnh danh sách, nguyện vọng của Tiểu Hắc hiện ra. — Muốn sống sót.

Ngay khoảnh khắc này, dòng chữ đại diện cho nguyện vọng ấy lấp lánh ánh kim, rồi hóa thành ánh sáng, biến mất không thấy.

Nguyện vọng của Tiểu Hắc đã được thực hiện.

Lần đầu tiên giúp người khác thực hiện nguyện vọng, Tạ Vân Miên không thể tin nổi: “Miên Miên… Miên Miên thật sự đã thực hiện nguyện vọng của Tiểu Hắc sao?”

“Đúng vậy.” Ục Ục thấy Tạ Vân Miên không tự tin, liền khích lệ: “Ngài đã hoàn thành rất xuất sắc, ngài là một vị thần minh vĩ đại.”

Thực ra, không cần khích lệ, trong lòng Ục Ục, bệ hạ luôn là người vĩ đại và xuất sắc nhất.

Đôi mắt vàng kim của Tạ Vân Miên chậm rãi mở to, ánh lên niềm vui.

Bé ngượng ngùng cúi đầu, nắm chặt góc áo: “Thật tốt quá.”

Ục Ục nhìn đồng hồ: “Bệ hạ, ngài có thể tan ca, ngày mai sáng 8 giờ ngài sẽ làm việc trở lại.”

—— Đôi lời này mang đậm chất công sở, có vẻ không phù hợp với một em bé 3 tuổi chưa trưởng thành.

“Nga…”

Tạ Vân Miên không hiểu lắm “đi làm” và “tan ca” là gì, chỉ biết nghe lời Ục Ục.

Bé chậm rãi bò xuống khỏi ghế mềm.

Ục Ục đi theo sau, cái đuôi lắc lư, mông béo đô đô đong đưa theo.

“Bệ hạ bệ hạ, tan ca rồi ngài muốn làm gì?”

Tạ Vân Miên đứng yên, gãi đầu: “Ngô, đọc sách, ngủ.”

Cuộc sống của Tạ Vân Miên thật đơn điệu và nhạt nhẽo.

Bé chưa bao giờ gặp người thân thật sự của mình, “người nhà” cũng sẽ không đến làm bạn với bé. Từ khi sinh ra, bé chỉ biết đọc sách, ngủ, lặp đi lặp lại.

Dù điều này làm bé có chút khổ sở, nhưng dần dần bé cũng đã quen.

Tạ Vân Miên đi vào phòng khách, trong đó có một chiếc đệm nhỏ, bên cạnh đệm là đủ loại tập tranh.

Những tập tranh này không phải do người nhà bé mang đến, mà là từ cửa hàng sách cũ ở chợ mà bé mua để giải khuây.

Dù những tập tranh đã cũ, giấy ố vàng và phai màu, nhưng chúng rất sạch sẽ và ngăn nắp, cho thấy Tạ Vân Miên đã bảo quản chúng rất kỹ lưỡng.

Tạ Vân Miên ngồi xếp bằng trên thảm, xung quanh là những cuốn sách xây thành một vòng, che kín cả người bé.

Bé giống như một quả cầu nhỏ đáng yêu và dễ dàng bị che phủ bởi bất cứ thứ gì xung quanh.

Tạ Vân Miên lật qua lật lại đống sách, tìm kiếm quyển tập tranh mà mình chưa đọc qua.

《 Tiểu Nòng Nọc Tìm Mẹ , 《 Quạ Đen Uống Nước , 《 Rùa Thỏ Thi Chạy 》… Tất cả đều đã xem qua rồi.

Cuối cùng, bé cũng tìm thấy một quyển chưa từng đọc .

《 Tuyển Tập Truyện Cổ Tích Phương Tây 》

Loại tập tranh này chủ yếu dành cho trẻ em từ ba đến sáu tuổi, nội dung đơn giản với những nét vẽ cơ bản, có cả vần điệu trong văn tự.

Những câu chuyện dài thường được đơn giản hóa thành vài trang, vừa đủ cho trẻ nhỏ đọc trước khi đi ngủ.

Và trong những câu chuyện cổ tích phương Tây, luôn có một nhân vật kinh điển.

—— Thượng Đế.

Tạ Vân Miên nhìn vào quyển truyện cổ tích, bỗng dưng cảm thấy nhân vật Thượng Đế này có gì đó quen thuộc.

Thượng Đế sáng tạo ra một thế giới.

Giống như bé, cũng là một vị thần minh.

Tạ Vân Miên cố nhớ lại, chăm chú đọc quyển truyện cổ tích.

【 Thượng Đế có bộ râu bạc dài. 】

Tạ Vân Miên bất giác sờ cằm mình, chỉ thấy làn da mềm mại.

Tạ Vân Miên: “……”

【 Thượng Đế đã rất già, khuôn mặt đầy nếp nhăn hiền từ. 】

Tạ Vân Miên nhớ rằng mình mới chỉ vừa ra khỏi thời kỳ trẻ con, vẫn còn là một em bé.

Bé lại sờ mặt mình, cũng không có nếp nhăn, chỉ có hàng mi dài, chiếc mũi nhỏ và đôi môi non nớt.

Tạ Vân Miên nhíu mày, cúi đầu.

… Bé không giống Thượng Đế chút nào.

… Bé chỉ mới ba tuổi, không có râu bạc, không có nếp nhăn.

Liệu một vị thần như bé có ai thích không?

Tạ Vân Miên lật quyển truyện cổ tích, cuối cùng cũng tìm thấy một câu khác biệt.

【 Thượng Đế hiền từ, hòa ái, yêu thương các con dân của mình. 】

“Hiền từ, hòa ái…”

Tạ Vân Miên chầm chậm phát âm, cố gắng hiểu ý nghĩa của đoạn văn.

Hiền từ, hòa ái, và yêu thương.

Đó đều là những điều bé có thể học hỏi.

Nếu bé học được, bé sẽ giống như Thượng Đế, trở thành một vị thần minh đủ tư cách.

Tạ Vân Miên không hề nhận ra rằng “hiền từ”, “hòa ái” với một bé con như bé không hợp nhau chút nào.

Bé ghi nhớ đoạn văn trong lòng, khép sách lại và đặt nó cẩn thận sang một bên.

Ục Ục từ đâu chui ra, len vào lòng bé, đầu xù lông ló ra từ cánh tay nhỏ bé của Tạ Vân Miên.

Giống như một món quà lông xù đột nhiên xuất hiện.

Ục Ục: "Tiểu bệ hạ, đã 8 giờ rưỡi tối rồi, đến giờ đi ngủ!"

Tạ Vân Miên im lặng một lúc lâu, rồi quay sang Ục Ục, nở một nụ cười tự nhận là "hiền từ".

Bé bé nhếch môi, hiện ra lúm đồng tiền, trong lòng cảm thấy rất hài lòng.

Ừ, hôm nay mình cũng là một tiểu thần minh đủ tư cách rồi.

Ục Ục lè lưỡi, mắt lấp lánh ánh sáng vui mừng.

Ô ô, Tiểu bệ hạ cười với nó, thật là đáng yêu, đáng yêu quá!

Tạ Vân Miên đứng dậy, bế Ục Ục lên, giọng nói ngọt ngào: "Đi nào, cùng đi ngủ thôi."

Ục Ục ngỡ ngàng trong giây lát, tưởng rằng mình nghe lầm.

Trời ơi, Bệ Hạ muốn cùng nó đi ngủ sao!

Gâu gâu, hạnh phúc quá đi!!

Tạ Vân Miên ôm Ục Ục vào căn phòng nhỏ của mình.

Phòng của bé rất nhỏ, chỉ bằng một nửa phòng của người lớn, nhưng lại được trang trí vô cùng ấm áp.

Thảm lông xù trải trên sàn, chỉ có một chiếc bàn tròn thấp và vài món đồ chơi rèn luyện trí tuệ cho trẻ nhỏ.

Ánh đèn vàng ấm áp, như dòng nước ấm tràn ngập căn phòng nhỏ bé.

Gần cửa sổ là chiếc giường đơn nhỏ xíu, dài khoảng 1 mét.

Tạ Vân Miên bước lên ghế, cẩn thận leo lên giường.

Bé chui vào chăn, chỉ để lộ một cái đầu nhỏ, tóc xù mềm mại dưới ánh đèn ấm áp trông thật đáng yêu.

Bé quay sang mép giường, vẫy tay với Ục Ục.

"Ục Ục, mau lên đây ngủ nào."

Đôi tay nhỏ nhắn, trắng nõn của bé bé lúc ẩn lúc hiện trước mắt Ục Ục, như một lời mời gọi ngọt ngào nhất trên đời.

"Uông!"

Ục Ục lắc lắc mông, chân trước bước tới bước lui, tìm góc độ phù hợp, rồi nhảy lên chiếc giường nhỏ của Tạ Vân Miên.

—— Bốp!

Ục Ục không thể lên giường thành công.

Giường quá nhỏ.

Nó trượt xuống.

Ục Ục không từ bỏ, mắt tròn xoe, bàn chân sau hồng hồng liên tục xuất hiện.

Nó hổn hển bò lên giường, rồi lại trượt xuống như một cục bột.

Nếu nó là một con mèo con, có lẽ sẽ nằm gọn trong lòng Tạ Vân Miên, ngọt ngào ngủ một giấc.

Nhưng đáng tiếc, nó là một chú chó con to lớn, gần bằng nửa Tạ Vân Miên, chiếc giường nhỏ không đủ chỗ cho cả hai.

Tạ Vân Miên thấy Ục Ục vụng về như vậy, cố gắng nhịn cười, nhưng cuối cùng vẫn không thể nhịn được, cười ha ha thành tiếng.

Bé cười đến đỏ bừng cả khuôn mặt nhỏ, mắt cong cong, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt sinh lý vì cười.

Hắn vừa cười vừa bò xuống giường: “Phốc, được rồi, Ục Ục, đừng buồn, chúng ta sẽ cùng nhau ngủ trên sàn.”

Tạ Vân Miên kéo khăn trải giường, chăn và gối xuống sàn nhà.

Nếu ở các gia đình khác, có thể đây sẽ là một tình huống nghiêm trọng.

Nhưng trong mắt Tạ Vân Miên, sàn nhà giờ đây đã biến thành giường, thật thoải mái, như vậy hắn và Ục Ục có thể cùng nhau ngủ.

“Ục Ục, mau ngủ nào…”

Tạ Vân Miên nằm trên thảm, đắp một chiếc chăn nhỏ cho trẻ em, vẫy tay gọi Ục Ục lại gần.

Ục Ục chui vào trong chăn của bé, lông xù xù ấm áp cuộn tròn bên cạnh bụng bé.

Móng vuốt của Ục Ục vô tình chạm vào một chỗ nhột của Tạ Vân Miên, khiến bé lại phải cười phì ra.

Tiếng cười của bé bé thanh thoát, hòa quyện với gió đêm mát lạnh, lan tỏa trong ngôi nhà nhỏ yên tĩnh đã lâu.

Tạ Vân Miên cảm thấy thật sự vui vẻ, thật sự hạnh phúc hôm nay.