Xuyên Thành Tra Nam Thì Phải Làm Sao?

Chương 4: Giải Âm tỉnh lại

May mắn thay Phong Nhan đang có thể chất của dị năng giả cấp 2, không ngủ một đêm vẫn ổn. Nàng lười biếng ngáp một cái, say đó tùy tiện xé một túi bánh mì ra ăn, còn về phần Giải Âm thì cô ấy giống như là thiếu nữ đang nhắm mắt yên lặng ngủ, khịt mũi nhẹ, người trong trạng thái thức tỉnh dị năng thì không cần ăn.

“Tôi nói này Giải Âm, lần đầu tiên chăm sóc người khác thì gặp ngay loại khó dỗ như cô, lúc tỉnh lại làm ơn đừng có xem tôi thành Hứa Trì rồi trả thù đấy!” Ăn bánh mì xong thì Phong Nhan nhọc lòng cố khuyên bảo người mà mình chăm sóc cả đêm, kết quả không cần nói cũng biết, người đang hôn mê không hề nhúc nhích.

Ngược lại là hệ thống cực kỳ nghiêm túc nói: “Ký chủ yên tâm, có hệ thống che lấp nên chắc chắn mọi người sẽ tin rằng cô là Hứa Trì.”

WTF???

“...” Phong Nhan cảm giác bản thân sắp bị hệ thống làm tức chết, nàng cười khẩy hai tiếng: “Mi là hệ thống do kẻ địch gửi đến à???”

Hệ thống chân thành nói: “Theo hệ thống điều tra thì ký chủ không có kẻ thù, còn về lai lịch của hệ thống thì ký chủ không có quyền biết.”

“...”

Phong Nhan nghiến răng, còn tốt là nàng đã có một ý tưởng về cách che giấu thân phận Hứa Trì để ở lại bên cạnh Giải Âm hoàn thành nhiệm vụ. Dù sao không thể dựa vào cái hệ thống này được, trải qua vài lần nói chuyện, Phong Nhan cảm thấy hệ thống chưa đem nàng đi bán là tốt lắm rồi.

Thay thuốc cho miệng vết thương của Giải Âm xong, Phong Nhan bảo hệ thống theo dõi cô ấy vì sợ lại xảy ra chuyện. Rồi nàng đi ra ngoài tìm chút đồ ăn và thuốc, thuận tiện thử dùng dị năng của bản thân. Căn cứ vào cốt truyện thì dị năng giả mạnh nhất hiện tại cũng chỉ có cấp 2, nếu đang tạm thời đứng đầu chuỗi thức ăn thì Phong Nhan không nhát lắm.

Với lại Phong Nhan cần phải dùng quen thuộc dị năng trước khi Giải Âm tỉnh lại, nếu không nàng sẽ không có cách để bảo vệ Giải Âm và bản thân.

Bởi trong cốt truyện, giai đoạn trước Giải Âm cũng không biết dị năng của cô ấy là gì, lúc dùng được lúc không, trải qua rất nhiều đau khổ mới trưởng thành lên.

Không biết có phải đường phố xung quanh đây đã có người xử lý qua hay không, bởi tang thi khá ít, rải rác 5-6 con đều là tang thi cấp 1. Tuy lúc giải quyết con đầu tiên Phong Nhan còn hơi hoảng loạn, nhưng sau đó nàng trở nên dứt khoát và quyết đoán hơn, hoàn toàn không nhìn ra nàng là người mới từ thế giới hòa bình đi vào nơi đây.

Phong Nhan đi dạo hai con phố gần đó, gom được một bao thức ăn lớn và thuốc. Sau đó rốt cuộc tìm được một thứ nàng muốn trong cửa hàng quà lưu niệm.

Nàng tìm tòi trong đống mặt nạ của cửa hàng, chọn một cái mặt nạ đơn giản màu bạc nửa bên mặt, sau đó đi tới trước tấm gương nhìn thử, rất hợp. Nhưng lúc lấy mặt nạ nửa ra thì Phong Nhan hơi đứng hình, trong gương phản chiếu một khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, lại không có nét nữ tính. Quan trọng nhất là trừ bỏ nhìn càng giống con trai thì ban đầu một làn tóc dài ngang eo đã biến thành mái tóc ngắn gãy hơi đẹp trai, đây là vẻ ngoài của Phong Nhan.

Nàng chớp chớp mắt, hiểu ra ý của hệ thống khi nói thân thể vẫn là của chính nàng.

Phong Nhan không bận tâm nhiều về chuyện này, thay vào đó là chọn thêm một cái khuyên tai màu xanh dương nhìn ngầu đeo vào tai trái, bởi vì bản thân nàng đã từng bấm lỗ tai trước. Sau đó đeo mặt nạ lên để thích ứng trước, tuy ngoại hình nhìn hơi Chunibyo nhưng khá đẹp trai.

Rồi Phong Nhan lại đem theo cái bao trở về tầng hầm cửa hàng.

Giải Âm vẫn yên tĩnh nằm ở chỗ cũ, sắc mặt trắng bệch nhìn khá ngoan ngoãn đáng thương.

Khoảng 6 ngày kể từ lúc đến đây Phong Nhan, mấy ngày hôm trước mỗi lần đến chạng vạng thì Giải Âm sẽ xuất hiện tình trạng giống như tối ngày đầu, mà ngày cuối cùng này thì phản ứng càng kịch liệt hơn. Nếu không phải trong cốt truyện Giải Âm đã thức tỉnh dị năng thành công thì Phong Nhan suýt cho rằng cô ấy không chịu nổi nữa.

Mà vào ban ngày thì Phong Nhan cũng không nhàn rỗi, nàng đi ra ngoài tìm tang thi để rèn luyện dị năng của bản thân. Tuy thời gian tập luyện khá ngắn nhưng có lẽ nàng có thiên phú ở phương diện này, nên đã đột phá thành dị năng giả cấp 3, nhìn càng thích ứng với mạt thế hơn.

Ngày thứ bảy, nhận thấy người trong lòng ngực động đậy, Phong Nhan vừa mới ngủ thϊếp thì lập tức mở mắt ra, buông cô ấy ra xong rồi đeo cái mặt nạ màu bạc đã chuẩn bị lúc trước lên. Nàng che miệng ngáp một cái, hôm qua phản ứng của Giải Âm quá lớn, Phong Nhan sợ cô ấy xảy ra chuyện, cho nên cả 1 ngày không nghỉ ngơi, thực sự hơi mệt.

Mà Phong Nhan vừa ngáp xong thì người còn hôn mê mở mắt ra, sau đó lại chớp chớp.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn Phong Nhan mang mặt nạ, trong suốt kèm theo sự nghi hoặc. Còn Phong Nhan nhìn thấy Giải Âm đã tỉnh thì nghĩ đến bản thân ôm con gái nhà người ta 7 ngày, đỏ mặt ngay lập tức.

Hai người nhìn nhau mười mấy giây, cuối cùng vẫn là Phong Nhan chịu thua, nàng nhìn Giải Âm. Giọng nói lạnh lẽo và từ tính, chỉ là lời thì không đứng đắn lắm, Phong Nhan hơi cong môi, nói: “Chào cô nha, mỹ nhân, tôi là ân nhân cứu mạng của cô — Phong Nhan.”