Xuyên Thành Tra Nam Thì Phải Làm Sao?

Chương 3: Thức tỉnh dị năng

Xử lý đống cốt truyện trong đầu xong, Phong Nhan bỗng thấy có chỗ nào đó sai sai, nàng chớp mắt, sau đó gian nan nói: “Khoan đã!!! Thân phận hiện tại của tao là Hứa Trì!? Mi có bị lộn giới tính không vậy hệ thống?”

Hệ thống nghiêm trang giải thích: “Không hề nhầm lẫn, thân phận thay thế của ký chủ ở thế giới này là Hứa Trì. Nhưng ký chủ cứ yên tâm, cơ thể vẫn là của cô, chỉ là trong lúc đang làm nhiệm vụ và chạy cốt truyện thì tất cả mọi người sẽ nghĩ rằng cô là đàn ông thôi.”

“...” Phong Nhan nghiến răng: “Vậy tao thực sự phải cảm ơn mi vì rất ân cần, không để tao trực tiếp xuyên vào cơ thể Hứa Trì!”

“Đừng khách sáo.”

Giọng nói của hệ thống không hề có dao động cảm xúc, Phong Nhan tức giận chỉ muốn đánh nó.

Nàng nhìn Giải Âm còn đang hôn mê, bây giờ chắc chắn cô ấy rất hận Hứa Trì, lại nghĩ đến kết cục của tên tra nam kia trong cốt truyện, Phong Nhan mặt vô biểu cảm chửi rủa, thật là đau răng.

“Nhiệm vụ của ký chủ là bảo hộ Giải Âm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống sẽ đưa ký chủ trở lại thế giới cũ.”

Hệ thống không thể hiểu cái tâm trạng đau khổ của Phong Nhan, nó còn tận tâm chức trách nói cho nàng biết nhiệm vụ là gì.

“Bảo hộ Giải Âm?” Phong Nhan nghĩ tới thực lực mạnh mẽ của Giải Âm trong cốt truyện, thức tỉnh dị năng xong cũng báo thù được. Trừ bỏ cuối cùng không suy nghĩ tới bản thân mà đi chết, thì nàng không thấy Giải Âm cần bảo hộ chỗ nào.

“Phải làm sao mới tính là bảo hộ Giải Âm?”

Hệ thống nói: “Trợ giúp, làm bạn và thay đổi kết cục tử vong của cô ấy.”

Phong Nhan chớp chớp mắt, chưa kịp nói gì thì nghe thấy Giải Âm còn đang thức tỉnh dị năng bỗng rêи ɾỉ thống khổ, mồ hôi lạnh chảy xuống, độ run toàn cơ thể cũng càng lúc càng nhiều.

“Cô ấy bị sao vậy?” Phong Nhan hơi nhíu mày, cầm lấy khăn lông lau mồ hôi lạnh trên trán Giải Âm.

“Dị năng càng mạnh mẽ thì thời gian thức tỉnh càng dài, cũng càng thêm đau đớn, huống chi mục tiêu nhiệm vụ là do bị tang thi cào nên dẫn tới thức tỉnh dị năng, cho nên quá trình thức tỉnh càng thống khổ.” Hệ thống giải thích rất nề nếp: “Mục tiêu nhiệm vụ sẽ thức tỉnh liên tục trong 1 tuần, kỷ đừng lo lắng. Dù sao mục tiêu nhiệm vụ trong cốt truyện cũng thức tỉnh thành công.”

Phong Nhan: “...”

Tuy hệ thống nói rất có lý, nhưng những lời này nghe cứ khó xử làm sao ấy? Nói không cần lo lắng? Giải Âm đã đau đớn cuộn tròn, Phong Nhan chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy rất đau.

Nàng không để ý đến hệ thống, tuy nói trong cốt truyện Giải Âm sẽ thức tỉnh thành công nhưng trong lòng Phong Nhan vẫn cảm thấy hơi lo lắng, còn có cảm giác đau lòng trong vô thức.

“Hứa... Trì...” Giọng nói mỏng manh và khàn khàn vang lên từ người đang trong hôn mê, Giải Âm đột nhiên nắm chặt nắm tay của chính cô với lực rất lớn. Phong Nhan ngừng tay đang lau mồ hôi cho Giải Âm, tò mò nhìn cô ấy, sau đó ba chữ như mang theo cảm giác giá lạnh thấu xương truyền ra từ miệng Giải Âm: “Tao hận mày.”

“Khặc khặc.” Trong nháy mắt Phong Nhan suýt bị sặc chết bởi nước miếng của bản thân, nàng hơi hèn nhìn Giải Âm vẫn đang nhắm mắt.

Hèn xong thì lại càng tức giận, cái nhiệm vụ kết hợp với thân phận này thật sự làm người ta đau răng.

Nhìn những giọt nước mắt chảy xuống từ đôi mắt nhắm nghiền của Giải Âm, Phong Nhan không biết làm gì, nàng do dự một lúc. Cuối cùng dứt khoát nằm bên cạnh Giải Âm, nhẹ nhàng ôm lấy người đang run rẩy vì đau kia vào trong lòng. Không biết là do Giải Âm quá gầy gò hay bởi vì thân phận "nam tính" hiện tại của nàng, mà Phong Nhan cảm thấy rất dễ dàng ôm người vào trong lòng.

Ừm, hơi mềm.

Phong Nhan cẩn thận không chạm đến vết thương của Giải Âm, sau đó nhẹ nhàng vỗ về cô ấy, nhỏ giọng dỗ dành nói đừng khóc, còn có tôi ở bên cạnh cô. Không biết Giải Âm có nghe thấy không, dù sao nước mắt vẫn không ngừng chảy.

Đầu Phong Nhan xoay vòng vòng bởi nàng không giỏi dỗ người khác. Rõ ràng còn đang hôn mê mà không biết tại sao lại khóc nhiều đến vậy, là do đau hay uất ức?

Chờ đến khi Giải Âm ngừng khóc, Phong Nhan còn không kịp thở phào nhẹ nhõm thì nhiệt độ của người trong lòng ngực nàng lại nhanh chóng tăng lên, làn da nóng cháy, sắc mặt thì vẫn trắng bệch. Cũng may Hứa Trì là dị năng giả hệ băng cấp 2, không sợ nóng, nhưng cũng chưa kịp mừng thì nhiệt độ cơ thể Giải Âm lại chợt giảm xuống. Cảm giác lạnh còn hơn cả tuyết, và bởi vì quá lạnh nên Giải Âm tự nhích lại gần lòng ngực Phong Nhan, nàng cũng bị lạnh đến mức hơi run.

Miệng vết thương đã được băng bó trên người Giải Âm cũng đang rỉ ra chút máu.

Suốt buổi tối này, nhiệt độ cơ thể Giải Âm lúc nóng lúc lạnh, sáng sớm ngày hôm sau mới hoàn toàn bình thường lại. Phong Nhan dời người từ trong lòng ngực ra để nằm đàng hoàng, rồi mới đau đớn lắc lắc cánh tay của bản thân bị Giải Âm cào ra máu. Nàng mệt mỏi dựa vào tượng, trong lòng suy nghĩ, mẹ nó, Giải Âm đâu phải mục tiêu nhiệm vụ của nàng, cô ấy là bà cố nội của nàng thì có!!!