"Quản gia Lưu, từ khi nào mà bà thích xí mũi vào chuyện của người khác thế? Hơn nữa, tôi là chủ, bà chỉ là người ở nhờ trong căn nhà này của tôi mà thôi, bà có quyền gì mà bảo tôi nên làm gì và không nên làm gì?" Đường Diệc Phong tức giận đẩy người đàn bà được gọi là quản gia Lưu kia ngã xuống đất, hai mắt của hắn lúc này đỏ ngầu lên vì bị lửa giận ở trong lòng đang không ngừng thiêu đốt tâm trí hắn.
Sợi dây thừng ở trong tay của Đường Diệc Phong ngày một siết chặt hơn.
Hắn ta lại muốn ra tay đánh cô gái đáng thương Lâm Lạc Hề ấy hay sao?
Có lẽ chính là như vậy.
Bởi vì Đường Diệc Phong rất hận Lâm Lạc Hề, hận không thể nào gϊếŧ chết người phụ nữ đó.
Suốt thời gian qua, Đường Diệc Phong luôn cho rằng là Lâm Lạc Hề giả bộ đáng thương, giả bộ bị bệnh để có thể gả cho hắn. Trong đầu của hắn luôn tồn tại suy nghĩ, Lâm Lạc Hề đã lợi dụng tình cảm của cha mẹ hắn nên đã cố tình dở trò, chia cắt hắn và Nhậm Nhan, người con gái Đường Diệc Phong yêu nhất trên cuộc đời này.
Trong mắt của người đàn ông này, Lâm Lạc Hề chính là một người phụ nữ đê tiện, không từ thủ đoạn. Vì được gả cho hắn mà người phụ nữ này đã làm tổn thương Nhậm Nhan của hắn, khiến cho cô ấy phải rời xa hắn mãi mãi. Cho dù Đường Diệc Phong có níu kéo cỡ nào, Nhậm Nhan cũng không chịu quay về bên cạnh hắn.
Càng nghĩ, Đường Diệc Phong lại càng thêm hận Lâm Lạc Hề hơn. Hắn hận đến mức chỉ muốn gϊếŧ chết người phụ nữ đã chia cắt hắn và Nhậm Nhan, hận không thể băm thứ phụ nữ đê tiện này ra thành trăm ngàn mảnh. Nếu không vì cha mẹ của hắn thì có lẽ Đường Diệc Phong đã gϊếŧ chết Lâm Lạc Hề từ lâu rồi chứ không để cho cô sống đến bây giờ đâu.
Không gϊếŧ được Lâm Lạc Hề nhưng Đường Diệc Phong vẫn còn cách để giải toả nỗi hận thù ở trong lòng mình.
Hắn trút giận lên người của cô gái ngốc ấy, không ngừng tra tấn thể xác và tinh thần của cô. Ngay cả người ta nhìn vào cũng cảm thấy sợ hãi vì những trận tra tấn man rợn của hắn đối với Lâm Lạc Hề. Người con gái đáng thương ấy không biết đã bị hắn tra tấn đến mức độ nào rồi.
Quản gia Lưu không muốn cậu chủ nhà mình ngày ngày hành hạ thiếu phu nhân như thế, hôm nay dù có chết bà cũng không thể để Đường Diệc Phong đánh chết thiếu phu nhân được. Bà bò đến chỗ của Đường Diệc Phong, không ngừng cầu xin người đàn ông này, "Cậu chủ, coi như là bà già này xin cậu, cậu đừng có làm như vậy nữa! Cậu làm như vậy cô ấy sẽ chết mất." Vừa van xin, thỉnh thoảng ánh mắt của quản gia Lưu lại nhìn về phía của Lâm Lạc Hề đang co quắp lại một chỗ kia.
Thiếu phu nhân đã đáng thương lắm rồi!
Cậu chủ mà làm vậy nữa chắc cô ấy sẽ chết mất thôi!
Đôi môi của người đàn ông cong lên, ánh mắt của Đường Diệc Phong lại loé lên một tia độc ác, "Đánh chết rồi thì càng tốt! Cô ta chết rồi, như thế tôi với Nhậm Nhan sẽ có thể đến được với nhau rồi. Tôi mong con khốn như cô ta chết sớm còn không được, làm sao có thể thương xót cho Lâm Lạc Hề cơ chứ." Đường Diệc Phong tàn độc hất tay của quản gia Lưu ra, tàn nhẫn đi về phía của Lâm Lạc Hề.
Mặc cho quản gia Lưu không ngừng van xin, Đường Diệc Phong vẫn lên tiếng cảnh cáo bà ấy, "Quản gia Lưu, tôi cảnh cáo bà, nếu bà dám bênh vực cho Lâm Lạc Hề nữa, thì bà hãy mau cuốn gói ra khỏi căn nhà này cho tôi. Tôi không thích giữ những người không biết trung thành với chủ nhân của mình." Dù cho quản gia Lưu đã làm việc cho nhà họ Đường nhiều năm, nhưng nếu bà cứ bênh vực cho Lâm Lạc Hề như thế, Đường Diệc Phong chắc chắn sẽ không niệm tình cũ mà đuổi bà già ấy ra khỏi nhà họ Đường.
Quản gia Lưu bị đe doạ, bà lúc này chỉ có thể bất lực nhìn Đường Diệc Phong ra tay đánh đập thiếu phu nhân như thế. Dù sao gắn bó với nhà họ Đường nhiều năm, quản gia Lưu làm sao có thể bỏ công việc này được.
Lâm Lạc Hề cả người run lên bần bật, nước mắt trên mặt của người con gái ấy không ngừng rơi xuống, "Chồng ơi! Chồng đừng đánh Hề Hề mà! Hề Hề đau lắm, Hề Hề sai rồi, chồng đừng đánh em mà!" Cô gái ấy vừa khóc vừa van xin, âm thanh vang lên thê lương nghe thật là đau lòng biết mấy.
Ai nghe những lời van xin ấy cũng cảm thấy thương xót cho người con gái đáng thương ấy.
Thế nhưng, Đường Diệc Phong thì khác.
Sắc mặt của người đàn ông ấy vẫn lạnh nhạt như vậy, "Cầu xin sao? Nhưng rất tiếc, vô ích thôi! Chó không nghe lời chủ buộc phải bị trừng phạt!" Dứt lời, người đàn ông ấy vung tay lên, sợi dây thừng ở trong tay của Đường Diệc Phong từ từ giáng xuống, quất mạnh vào da thịt của của Lâm Lạc Hề.
Tiếng "vυ't vυ't" không ngừng vang lên giữa khoảng không vừa cô độc vừa tĩnh mịch nghe thật hiu quạnh ấy. m thanh tàn nhẫn kia vang lên càng làm không khí thêm phần thê lương và đau khổ. Cùng với những tiếng vυ't vυ't ấy chính là âm thanh đau đớn của Lâm Lạc Hề, "Đau quá! Chồng ơi, Hề Hề đau quá! Đừng đánh Hề Hề nữa!"
Đau quá!
Đừng đánh Hề Hề nữa mà!
Hề Hề đau lắm!
Ngày nào chồng cũng đánh Hề Hề cả.
Sao chồng cứ đánh Hề Hề thế? Hề Hề chỉ muốn chơi cùng chồng thôi mà. Hề Hề đau quá, chồng đừng có đánh em nữa.
Cảnh tượng tàn nhẫn ấy không ngừng hiện rõ trước mặt của mọi người. Những người làm ở đây chỉ có thể trơ mắt đứng đó nhìn Đường Diệc Phong tra tấn Lâm Lạc Hề. Từng cú đánh càng ngày lại càng mạnh, cơ thể của Lâm Lạc Hề càng ngày càng dày đặc những vết thương đầy máu chằng chịt khắp mọi nơi.
Những người kia vô cùng kinh sợ, nhưng bọn họ lại không thể làm gì cả. Bọn họ không dám tiến tới chỗ của Lâm Lạc Hề, không một ai dám ngăn cản Đường Diệc Phong cả. Ngay cả quản gia Lưu cũng chỉ có thể đứng đó nhìn Lâm Lạc Hề bị đánh đập không ngừng như thế kia.
Thật tàn nhẫn.
Thật ác độc.
Đường Diệc Phong này sao lại có thể hành hạ một người con gái đáng thương ấy đến như vậy? Chẳng lẽ hắn đã không còn lương tâm nữa rồi hay sao? Ngay cả một người đầu óc không bình thường như Lâm Lạc Hề hắn cũng không chịu buông tha cho cô.
Lâm Lạc Hề không chịu được, khóc nấc lên vì đau đớn, "Chồng ơi, Hề Hề biết sai rồi! Lần sau Hề Hề không dám nữa! Chồng đừng có đánh Hề Hề nữa, Hề Hề đau quá!" Từng tiếng khóc nấc cứ không ngừng vang lên. Cơn đau ngày một lan rộng ra khắp người của cô gái đáng thương ấy.
Thật sự đau quá!
Hề Hề đau không chịu được.
"Biết sai rồi sao? Nhưng rất tiếc, quá muộn rồi!" Đường Diệc Phong cười phá lên, tiếng cười của hắn chứa đầy hận thù. m thanh vang lên nghe thật man rợn, ai nghe cũng phải cảm ơn rùng mình. Hắn cười, nhưng ánh mắt của Đường Diệc Phong lại đỏ ngầu lên, "Tôi phải cho cô đau đến chết đi! Vì cô nên Nhậm Nhan mới bỏ tôi đi, vì cô tôi với cô ấy mới phải xa nhau. Tôi hận không thể gϊếŧ chết cô."
Nhắc đến Nhậm Nhan, Đường Diệc Phong hận không thể gϊếŧ chết người phụ nữ này. Quản gia Lưu vẫn không ngừng cầu xin, nhưng càng ngày Đường Diệc Phong càng ra tay mạnh hơn, hắn đánh Lâm Lạc Hề đau đến mức ngất đi.
Nhìn cả người của Lâm Lạc Hề nhuốm đầy máu tươi như thế, chẳng những Đường Diệc Phong không cảm thấy thương xót mà hắn ta còn tàn nhẫn ra lệnh cho người làm, "Mấy người mau đem cô ta nhốt vào nhà kho cho tôi, ba ngày không được cho phép cô ta ăn uống. Nếu kẻ nào dám chống lệnh, tôi sẽ chôn sống kẻ đó. Tôi không muốn để người phụ nữ này làm bẩn mắt của mình."