Bác cả giúp bày biện bàn ghế.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ.
Tiểu Kim Quất và Tiểu Đoá Đoá nhìn với vẻ mặt đờ đẫn, bán mì lại có nhiều việc như vậy sao?
Họ tưởng rằng chỉ cần bày một quầy nhỏ là có thể bán mì, hóa ra còn nhiều thứ phải mang theo.
Hai cô bé hôm qua còn háo hức bao nhiêu, giờ lại muốn rút lui bấy nhiêu.
Dường như việc này không thú vị như họ tưởng tượng.
Khi quầy mì được dựng lên, anh Tư còn bày một quầy nhỏ bên cạnh, trên quầy chỉ có một cái bình lớn, dưới đáy còn có một bếp lò.
"Cô út, ông Hai bán mì, chú Tư bán gì vậy?" Đoá Đoá ghé tai Kim Quất hỏi.
"Anh Tư bán bình à?" Kim Quất nói nhỏ.
"Chỉ một cái thôi sao? Bán xong là hết rồi." Đoá Đoá tỏ vẻ nghi ngờ.
"Cô biết rồi, anh Tư bán nước!" Kim Quất nhớ lại việc anh Tư đổ nước vào bình, đột nhiên có câu trả lời.
"Còn có người mua nước à?" Đoá Đoá bối rối, nước cũng bán được sao?
"Chắc chắn có người mua. Anh Tư không ngốc, nếu không có ai mua anh ấy sẽ không bán." Kim Quất nói chắc nịch.
"Được rồi, chú Tư bán nước." Đoá Đoá đếm bằng ngón tay xem gia đình làm gì.
Ông Hai và bà Hai bán mì, anh Tư bán nước, ông nội mở cửa hàng tạp hóa bán đồ ăn vặt, còn bà nội bán sách?
Không đúng, bà chỉ dạy học, không bán sách, vậy bà nội bán cái gì nhỉ?
Đoá Đoá bối rối.
Kim Quất biết được sự bối rối của Đoá Đoá, cô vẫy vẫy tay nhỏ mũm mĩm, vẻ mặt hiểu biết, nói: "Vợ bác cả bán chữ, chữ trong sách, sách vẫn là của mình."
"Cô út nói đúng." Đoá Đoá nhanh chóng chấp nhận câu trả lời này.
Hai cô bé ngồi cạnh nhau, thấy chị Tư bưng hai bát đến quầy nhỏ của anh Tư, hai phút sau lại bưng bát về, đặt lên bàn trước mặt họ, còn dịu dàng dặn dò.
"Quất Bảo, Đoá Đoá, bát rất nóng, hai đứa đừng chạm vào."
Không cho chạm vào nhưng không nói không được nhìn.
Hai cái đầu tròn tròn ghé sát lại, ngay lập tức mắt mở to ngạc nhiên.
Ơ… anh Tư không phải bán nước sao?
Trong bát không phải nước, mà có chút đặc sệt, còn rắc mè đen và đậu phộng nghiền.
Kim Quất sờ sờ bụng tròn nhỏ, đột nhiên thấy đói, cô hỏi nhỏ: "Chị Tư, đây là gì vậy?"
Chị Tư nói: "Đây là bột sắn dây."
Mặc dù không biết tại sao nó gọi là bột sắn dây, nhưng Kim Quất hiểu ra một điều—
"Anh Tư bán bột sắn dây, không phải bán nước!"
Đoá Đoá đồng ý gật đầu: "Chú Tư không bán nước nữa!"
Nghe tiếng hai cô bé nói líu lo, chị Tư mỉm cười: "Anh Tư của hai đứa bán nhiều thứ lắm."
Hai cô bé đồng loạt quay đầu nhìn chị, chờ chị nói tiếp.
"Khi trời lạnh thì bán bột sắn dây, khi trời nóng thì bán thạch. Trên núi có lê và hồng chín thì bán lê và hồng. Tùy theo mùa, có gì bán nấy. Nếu nhà không còn gì để bán, thì có thể vào thành phố mua sỉ một ít đồ nhỏ về bán."
Nhóm dịch: Nhà YooAhin