Đấu Phá: Dược Trần Thức Tỉnh Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện

Chương 1: Đồ đệ phản bội

“Ta hận! Hàn Phong… ngươi đáng chết!”

Dược Trần quỳ dưới mặt đất, miệng không ngừng nôn ra máu, ngửa đầu gào thét!

Một tên thiếu niên trẻ tuổi đứng ở đối diện Dược Trần, trên mặt toát lên đầy sự oán hận, nghiến răng nói:

“Sư phụ! Là ngươi phụ ta, ta coi ngươi là sư tôn, là phụ thân nhưng ngươi dĩ nhiên không truyền cho ta Phần Quyết! Ta hận, là ngươi bức ta!”

Nhìn tên đệ tử mình nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn bây giờ lại dùng ánh mắt oán độc nhìn hắn, Dược Trần chỉ biết thất vọng cùng hối hận.

Hối hận không nên nhận gã về nuôi, chỉ tiếc đã muộn.

“Muốn gϊếŧ ta? Ha ha… Vậy để ta thanh lý môn hộ trước!!”

Vừa dứt lời khí thế trên người hắn chợt bạo nổ, sức mạnh của Đấu Thánh cửu tinh phóng ra bốn phía.

Hàn Phong quá sợ hãi, vội la lớn: “Các vị nhanh gϊếŧ lão ta!”

“Phế vật!”

Một tiếng khinh thường vang lên, sau đó từng bóng người hiện ra ở trên không trung. Khí thế mỗi kẻ này đều không thấp hơn Đấu Thánh.

“Hồn Điện! Ta vốn đã hoài nghi bây giờ xem ra là thật. Nghịch tử, ngươi đáng chết!”

Dược Trần hai tay đánh lên thủ pháp, từ trong người bay ra hai đoá dị hoả sau đó ngưng tụ ra một đoá hoa sen màu sắc rực rỡ.

“Phật Nộ Hoả Liên! Chết!”

Gào lên một tiếng sau đó đem hoả liên trong tay ném về phía Hàn Phong.

Mấy tên áo đen của Hồn Điện thấy vậy thì lập tức ra tay, vừa ra tay là đem thủ đoạn mạnh nhất của mình thi triển.

“Oành!”

Một tiếng nổ lớn, rung chuyển thiên địa, cây cối xung quang hoá thành tro, mặt đất lam lở.

“Khụ khụ… muốn bắt ta đừng hòng”

Dược Trần cảm nhận được độc dược trong cơ thể phát tác, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người.

“Đừng để hắn tự bạo. Nhanh bắt hắn!”

Lập tức đám người Hồn Điện đoán ra được điều gì, quát lớn. Nhưng đã muộn, Dược Trần điên cuồng thiêu đốt huyết mạch, khí thế trên người trong chốc lát đã tiệp cận Chuẩn Đấu Đế.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Một vùng lớn trong nháy mắt bị hoả diễm bao trùm, đợi đến khi hoả diễm vụt tắt khắp nơi chỉ là cát bụi…



Gia Mã đế quốc, Văn Ô Thản thành – Tiêu phủ.

Bên trong Tiêu Phủ, lúc này một nữ nhân nhíu mày nhìn chiếc nhẫn ở trong tay.

“Dược Trần tiền bối, ngươi… vẫn ổn chứ?”

Tiêu Yến khẽ truyền âm vào trong nhẫn giới, tuy nhiên không có một lời nào đáp lại nàng cả. Chờ một lúc này nhưng không đạt được Dược Trần đáp lại nàng cũng chỉ có thể lắc đầu, thầm nhớ tới chuyện mấy ngày trước.

Nàng vốn đi ra ngoài Tiêu Phủ tìm một chút cơ duyên, linh dược để tẩm bổ cho con của nàng nhưng không ngờ lại gặp được Dược Trần mang theo nhẫn giới phá không mà chạy trốn. Lúc gặp nàng hắn đã gần như tiêu tán, nguyên thần cơ hồ đã cạn kiệt chỉ còn một tia sinh cơ.