Rạp Chiếu Phim Địa Ngục

Quyển 1 - Chương 7: Nữa đêm

Chợt tỉnh lại, Diệp Tưởng phát hiện không ngờ mình đã ngủ lâu đến thế?

Lúc này, hắn lập tức nhìn về phía buồng lái!

Lái xe...... Hiện tại...... Chết rồi sao?

Trong bóng đêm hắn bỗng nhiên nghiêng mắt nhìn, hắn phát hiện Giang Ấu Lâm không ngờ cũng đã tỉnh dậy! Ngoài ra, những người khác vẫn còn đang ngủ. Phía trước nhân vật nam chínhLa Hạo Sinh đang trằn trọc, hiển nhiên lúc này giống như kịch bản mô tả, hắn đang gặp ác mộng.

Diệp Tưởng rụt người lại, đầu hắn hơi lộ ra nhìn về phía buồng lái. Nhưng chỗ đó tối om, hắn nhìn gì cũng không thấy rõ.

Lái xe chết rồi sao? Hay còn chưa chết?

Ánh mắt Giang Ấu Lâm cũng quét qua nhìn hắn, khi ánh mắt hai người giao nhau, họ cảm thấy bản thân hiểu ý của đối phương. Trong tình huống hiện tại, chỉ có thể tiếp tục quan sát.

Không khí chỗ buồng lái của tài xế hoàn toàn yên tĩnh. Mà thời gian trong di động đã là 11: 59 phút .

Lái xe chẳng lẽ đã chết rồi? Dù sao thời gian cũng không chênh lệch nhiều, rất có khả năng đã qua nửa đêm.

Hắn ngưng thần nín thở, chờ đợi thời gian từng giây từng giây trôi qua, thân thể không dám cử động dù chỉ một chút.

Hắn bỗng nhiên ngẫm lại, lái xe cũng không phải ngu ngốc, biết rõ sẽ chết, đương nhiên lái xe đã bỏ ra một lượng vé chuộc cái chết để đào tẩu. Làm sao y còn ở nguyên chỗ cũ?

Bỗng nhiên, chỉ thấy trong bóng đêm, trong buồng lái có một thân ảnh đứng lên. Nhìn thân ảnh kia, tựa hồ là lái xe. Hắn ngừng thở,vì biết có lẽ ngay sau đó...... Hắn sẽ nhìn thấy quỷ chân chính ......

Không phải là quỷ trong phim kinh dị do diễn viên sắm vai, mà là khủng bố quỷ hồn chân chính!

Diệp Tưởng cắn môi, hắn cảm thấy trong người mồ hôi không ngừng toát ra, nhất là phía dưới nách hắn có cảm giác lạnh buốt.

Chỉ thấy nhân ảnh bắt đầu đứng dậy, rồi từ từ bước đi. Trong bóng đêm hắc ám bỗng nhiên lóe ra tia lửa lay lắt, chiếu sáng gương mặt người kia, ra là tài xế lái xe. Nguyên lai tài xế dùng bật lửa châm thuốc hút. Ánh sáng từ bật lửa loé lên rồi vụt tắt.

Được một hồi, lái xe lại lần nữa ngồi trở lại trong buồng lái.

Nhịp tim của Diệp Tưởng trở nên nhanh và gấp hơn, cuộc đời hắn chưa từng khẩn trương sợ hãi đến thế. Lúc này, ánh mắt hắn liếc sang nhìn Giang Ấu Lâm, hắn nhìn thấy tay nàng đang chỉ xéo về một phía. Hơn nữa, ngón tay nàng đang run rẩy......

Diệp Tưởng cũng phát hiện ra vào lúc đó, thân thể của nàng đang run lẩy bẩy, rõ ràng nàng đang khá sợ hãi. Nhưng mà...... Phương hướng mà nàng chỉ tới, Diệp Tưởng liếc mắt nhìn qua một chút dị thường cũng không thấy !

Lúc này, Diệp Tưởng bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng. Đó chính là...... Giang Ấu Lâm có thể thấy được những thứ mà người khác không thể thấy! Cô có lẽ là diễn viên lâu năm, vậy không lẽ thật sự tồn tại thứ gọi là mắt âm dương?

Hai chân của Diệp Tưởng lúc này cũng bắt đầu run rẩy. Bất cứ một ai từ nhỏ đến lớn làm quen và sinh hoạt trong thế giới duy vật, đột nhiên đến thế giới phim kinh dị, lại tiếp xúc với quỷ hồn chỉ trong gang tấc, người đó có thể bảo trì trấn tĩnh không sợ tới mức ngất xỉu, tố chất tâm lý của người đó đã rất tốt rồi! Điều này còn nhờ vào việc hắn đã chuẩn bị đầy đủ về tâm lý, hơn nữa trong xe còn có rất nhiều người!

Ngay lúc này, hắn suy nghĩ lái xe không trốn đi khẳng định là do y đã chuẩn bị đầy đủ. Trong người y nhất định có công cụ có thể khắc chế quỷ hồn.

Ngay sau đó, hắn đột nhiên nghe được, thân hình lái xe ngã sấp xuống sàn, tiếp đó chỉ nghe thấy tiếng giãy dụa kịch liệt. Tương tự như vậy, thân thể La Hạo Sinh lúc này đang giãy dụa không ngừng, nghĩ đến chắc đang là thời điểm cao trào khi hắn bị cơn ác mộng dày vò. Đến khi hắn tỉnh lại, có lẽ sẽ nhìn thấy cảnh tượng khủng bố kia?

Hai tay hắn ôm chặt đầu mình, trong lòng chỉ cầu thời gian trôi nhanh một chút, hy vọng bác lái xe có thể dựa vào công cụ khắc quỷ hồn tiêu diệt đi quỷ hồn kia, như vậy ngay sau đó hắn có thể lao đến đoạt lấy thứ đó. Nếu tài xế mất mạng việc đó lại càng dễ dàng hơn.

Giờ phút này suy nghĩ của hắn đã bắt đầu có chút hỗn loạn. Dù sao cũng khó trách, bất cứ ai gặp chuyện như vậy cũng không thể kiềm chế được.

Lúc này tiếng giãy dụa của lái xe đã ngưng bặt. Lập tức, chỉ nghe đến một tiếng hét lớn, do La Hạo Sinh giật mình tỉnh giấc khỏi ác mộng phát ra!

Lập tức, đèn xe được bật lên. Tiếng hét chói tai khiến rất nhiều hành khách bừng tỉnh, kể cả Trương Niệm Chu và Đỗ Nham.

"Sao vậy......"

"Ai gào lên vậy......"

Khi đèn xe bật lên, La Hạo Sinh ngay lập tức nhìn về phía buồng lái. Lái xe đã nằm chết trong vô lăng, mặt đầy máu tươi, tay còn lại đặt trong nút bật đèn xe.

Rất nhiều hành khách chứng kiến cảnh tượng như vậy, căn cứ theo kịch bản cùng nhau gào lên đầy sợ hãi......

Màn đầu tiên, kết thúc.

Tiếp đó, một lượng thông tin khổng lồ trong nháy mắt tràn vào trong óc của Diệp Tưởng, thông tin về kịch bản màn thứ 2 lập tức được truyền vào trong đầu hắn.

Thông tin cực kỳ rõ ràng, kể cả những thông tin liên quan đến những chi tiết nhỏ nhất, tuyệt đối không sót bất cứ thứ gì.

Nội dung kịch bản sửa đổi...... Không ngờ lại là như thế!

Ngay lúc ấy, sắc mặt của Diệp Tưởng trở nên trắng bệch.

Bởi vì......

Trong đội ngũ 6 người tính cả nhân vật chính, trong màn thứ hai có hai người chết.

Người đầu tiên, là Đỗ Nham. Người thứ hai, chính là Hạ Vân!

Là hắn!

Diệp Tưởng sẽ chết ngay tại màn thứ hai.

Lúc này Diệp Tưởng gần như đã suy sụp. Mà bên cạnh Đỗ Nham giận dữ đấm vào cửa kính xe, thậm chí còn có máu tươi chảy ra.

Lúc này, La Hạo Sinh bước tới trước bắt đầu xem xét thi thể.

Trương Niệm Chu rõ ràng chứng kiến đến màn thứ hai hắn không phải chết, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hắn vỗ vai Diệp Tưởng, đọc lời thoại tương ứng:

“Sao lại như vậy? Lái xe chết rồi?”

Ánh mắt hắn khi nhìn Diệp Tưởng tràn ngập vẻ thông cảm.

Lúc này nữ hướng dẫn viên du lịch, nam nữ nhân vật chính cùng những người còn lại tập trung xung quanh xác của tài xế. Việc báo cảnh sát có được nhắc đến, nhưng di động vẫn không có sóng.

“Không ai được phép tới gần hiện trường!” La Hạo Sinh la lớn: “Đây là một vụ án mưu sát!”

Nhân vật chính bất cứ lúc nào cũng phải là người xuất sắc nhất, những người xung quanh chỉ đóng vai trò làm phông nền cho diễn xuất của hắn. La Hạo Sinh lập tức nói:

“Mọi người dù có thế nào cũng không nên tới gần hiện trường! Hiện tại phát sinh vụ án gϊếŧ người, mọi chuyện cần phải được điều tra rõ ràng...... Vừa rồi có ai biết được tiền căn hậu quả không?”

Diệp Tưởng vội vàng dựa theo kịch bản yêu cầu, biểu hiện ra bộ dạng muốn nói lại thôi.

Mà La Hạo Sinh tự nhiên “phát hiện” hắn có điều kỳ quái, lập tức truy vấn:

“Hạ Vân, cậu biết rõ chuyện gì xảy ra sao?”

Diệp Tưởng lúc này cảm giác được chuyện gì đó. Trong kịch bản màn đầu tiên, hoàn toàn không có đề cập đến chuyện sau khi Hạ Vân tỉnh lại trông thấy lúc tài xế châm lửa hút thuốc, rồi hiện ra cảnh tượng quỷ ảnh khủng bố. Tình tiết quan trọng như vậy, hẳn là trong kịch bản không nên bỏ qua mới phải. Mà hắn cũng rõ ràng không mệt mỏi nhưng vẫn lăn ra ngủ, sau đó tỉnh lại tựa hồ cũng xuất phát từ việc trong lòng hắn vẫn luôn phiền muộn khiến hắn không thể yên tâm ngủ. Hay nói cách khác, hắn thay đổi tình tiết trong màn 1, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến kịch bản của màn 2?

Sau đó, hắn dựa theo kịch bản màn 2 đọc lời thoại:

-Không...... Không phải, không có gì. Tớ chỉ thấy lái xe chết quá thảm thôi ......

La Hạo Sinh cảm thấy có chút đáng nghi, cũng nhân đó thần sắc hắn mang vẻ hoang mang rõ rệt. Đây là yêu cầu của kịch bản, nhân vật nam chính khi đang nằm mơ trông thấy lái xe mất mạng, mà điểm này biến thành hiện thực, tự nhiên hắn sẽ cảm thấy khó hiểu. Nhớ đến lời nói của lão già ăn xin càng khiến cho người ta cảm thấy thêm vài phần sợ hãi.

Tiếp đó, vị kia nữ hướng dẫn viên du lịch sợ đến sắc phát khóc, vẻ mặt của cô lúc đó khá chân thực:

"Tôi...... Tôi...... nên làm gì đây? Tôi dẫn đoàn đi du lịch nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ gặp phải chuyện như vậy......"

Lúc này Khang Tuyết Nghiên liếc nhìn qua cái xác, nói:

"Mới nhìn qua không phát hiện vết thương ngoài da, máu tươi có vẻ chảy ra từ thất khiếu. Chẳng lẽ là trúng độc? Xung quanh đây cũng không có dấu vết đánh nhau.”

Ở bên trong xe, không có bé gái, nữ giới chủ yếu là người lớn tuổi và người già, cho nên khi phát hiện thi thể, mặc dù có nhiều người kêu thảm thiết, nhưng cũng không kéo dài lâu. Mà Diệp Tưởng đặc biệt chú ý một điều, Trương Đức Khôn và Giang Nghị còn chưa trở về. Nam thanh niên đội mũ lưỡi trai Lưu An lúc này đang nhìn chằm chằm vào xác của tài xế.

"Chẳng lẽ không có ai nhìn thấy gì sao?"

La Hạo Sinh lại hỏi một lần nữa:

"Tất cả mọi người đều đang ngủ?"

Nhân chứng đương nhiên là có, hơn nữa không chỉ một. Bất quá kịch bản nếu không để bọn họ lên tiếng, Diệp Tưởng tự nhiên cũng không muốn làm điều thừa thãi. Lúc này, ánh đèn trong xe chiếu rọi cộng thêm nhiều người tụ tập như vậy, sự sợ hãi trong lòng hắn đã xua tan đi không ít.

Hắn hiện tại quan sát xác của lái xe, trong lòng suy đoán lái xe đến không biết có sở hữu vật gì khắc quỷ hay không? Nếu không có, y vì sao lại to gan như vậy dám tiếp tục lưu lại trong xe khách? Hay là uy lực của đạo cụ khắc chế quỷ kia không đủ lớn, cho nên y mới chết? Mặc kệ như thế nào, nếu thực sự có thứ đó, Diệp Tưởng nhất định phải lấy được nó !

Bởi vì......