Lâm Bán Tiên Xem Bói

Quyển 1 - Chương 3

7. Chồng tôi để tôi hầu hạ cô ấy ở cữ.

Chắc là Vương Thải Hà đang chuẩn bị bữa tối, mái tóc dài đen tuyền được buộc lên, trên người đeo tạp dề. Cho dù là đang kết nối nhưng tay chân vẫn nhanh nhẹn chuẩn bị bữa tối.

Bữa tối không tính là phong phú, chỉ có hai món ăn, nhưng cô ấy nấu rất nhanh nhẹn.

Hơn nữa, từ nụ cười trên mặt có thể nhìn ra được, Vương Thải Hà rất hưởng thụ quá trình chuẩn bị bữa tối cho người nhà.

Lúc bị Lâm Thanh Vãn hỏi cô muốn tính cái gì, Vương Thải Hà nghĩ nghĩ một lúc:

"Tôi muốn nhờ đại sư giúp tôi tính một chút. Xem người nhà của tôi có thể bình an, khỏe mạnh hay không?”

Lâm Thanh Vãn cũng không bấm ngón tay, cứ như vậy nhìn một chút, rồi nói.

“Cả đời bệnh nhẹ tai họa nhỏ thì có, nhưng tổng thể mà nói coi như thuận lợi, mỗi lần đều có thể vượt qua nguy hiểm.”

Vương Thải Hà vừa nghe gật gật đầu, cũng càng thêm tin phục.

“Năm trước mẹ chồng tôi nằm viện, người trong nhà đều bị dọa sợ ch ết khϊếp, cuối cùng cũng không có chuyện gì lớn, ở bệnh viện năm sáu ngày, bác sĩ nói rằng bà có thể về nhà.”

“Lúc đầu còn lo lắng, nhưng sau khi về nhà chăm sóc một tuần, mẹ chồng đã hoàn toàn khỏi hẳn, cũng không có cảm giác suy yếu "Bệnh đi như kéo tơ" nữa.”

Suy nghĩ một chút, Vương Thải Hà lại hỏi.

"Đại sư, tôi cũng muốn hỏi về việc học hành và tương lai của con gái tôi."

Lâm Thanh Vãn:

"Nhìn tướng mạo của cô, con gái cô là một người có phúc khí. Không có cuộc sống đại phú đại quý gì, nhưng sẽ có thành tựu, hơn nữa còn hiếu thuận.”

Nghe xong, Vương Thải Hà càng thêm vui vẻ.

Cha mẹ nào cũng đều như vậy, không yêu cầu xa vời với con của mình, không cần có cuộc sống đại phú đại quý, chỉ cầu bình an. Nếu có thể hiếu thảo một chút, thường xuyên về thăm nhà thì càng tốt.

Vương Thải Hà vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại được, ngay cả tốc độ thái rau trên tay cũng nhanh hơn một chút.

"Vậy đại sư, tôi còn muốn hỏi một chút, công tác của chồng tôi sẽ thuận lợi sao?"

Lâm Thanh Vãn gật đầu:

"Cũng được, vững bước thăng chức.”

“Thật tốt quá, cảm tạ trời đất”

Vương Thải Hà buông d a o xuống, chắp hai tay lại cảm tạ ông trời, sau đó chuyển hướng Lâm Thanh Vãn:

"Cám ơn đại sư, cám ơn đại sư!"

Nói xong, lại tặng cho Lâm Thanh Vãn hai cái "Chứng nhận đại thần".

Vương Thải Hà bình thường đối với mình rất tiết kiệm, nhưng một khi liên quan đến người nhà, nhất là con cái, làm gì cô ấy cũng sẵn lòng.

Gia đình hòa thuận, cha mẹ khỏe mạnh, con gái hiếu thuận, cô ấy cảm thấy cuộc sống của mình xem như viên mãn.

Hẳn là không có người phụ nữ trung niên nào hạnh phúc hơn mình nữa?

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cũng nhao nhao chúc phúc.

“Phải luôn hạnh phúc nhé!"

"Thật sự hâm mộ chị. Từ khi sinh con xong, em đã ở nhà làm vợ toàn thời gian, mua thức ăn nấu cơm, chi phí gia đình, chi phí cho con cái đều là nhận tiền từ tay chồng. Mỗi lần nhìn sắc mặt của chồng càng ngày càng khó coi và sự oán giận không nhịn được của anh ấy, em đều cảm thấy trái tim mình lạnh đi."

"Hạnh phúc gia đình quan trọng hơn bất cứ điều gì."

“Mẹ tôi năm nay đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng bố tôi không biết bị trúng cái gì, hai ngày nay nhất định phải ly hôn. Dựa theo cách nói của ông ấy chính là khi còn trẻ ông ấy cưới bà là cuộc hôn nhân sắp đặt, chưa từng cảm nhận được hạnh phúc thực sự. Hiện tại, ông muốn ly hôn với mẹ tôi để đi tìm hạnh phúc chân chính của đời mình.”

“Bên trên giống như nhà tôi á, ông nội tôi còn không biết từ đâu mà có tình yêu tuổi xế chiều. Bây giờ ông nội tôi đòi nhất định phải ly hôn với bà nội tôi, mà mặc dù đã tám mươi rồi.”

Vương Thải Hà nhìn thấy thảo luận trên màn hình, chỉ cười cười và không nói gì.

Lâm Thanh Vãn nghe nửa ngày, cũng không nghe được điều mình muốn nghe, mở miệng hỏi.

“Cô không muốn tự hỏi gì cho mình sao?”

Vương Thải Hà hỏi không ít, bao gồm hỏi về cha mẹ, hỏi cho con gái, hỏi về chồng, nhưng từ đầu tới cuối không hỏi cho mình một câu.

Sau khi bị Lâm Thanh Vãn nhắc nhở như vậy, Vương Thải Hà ngây ra một lúc mới phản ứng lại, hình như đó là sự thật.

Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, thì Vương Thải Hà lại cười:

"Tôi hiện tại rất hạnh phúc, không có gì để hỏi.”

Lâm Thanh Vãn vốn định quên đi, nhưng nể tình hai cái "chứng nhận đại thần" mà bà ấy mới tặng, vẫn mở miệng:

"Tốn tiền thì phải có giá trị, hỏi nhiều một chút cũng không sai.”

Khi Lâm Thanh Vãn nói như vậy, đoán chừng Vương Thải Hà cũng cảm thấy cô ấy nói có đạo lý, vì thế đặt con dao trên tay xuống, ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc suy nghĩ một chút.

“Sau khi đại sư nhắc nhở như vậy, tôi thật sự nhớ tới một chuyện.”

Lập tức, Vương Thải Hà lại cười cười.

“Dù sao công việc của tôi cũng không tính là chuyện gì lớn cả.”

Lâm Thanh Vãn không đánh giá gì về câu "Chuyện của mình chỉ là chuyện nhỏ":

"Nói nghe một chút.”

Người phụ nữ lại cúi đầu cắt thức ăn của mình:

"Lúc trước tôi tìm được một công việc bảo mẫu, thu nhập rất cao, tôi cũng rất thỏa mãn. Chủ nhà là một người phụ nữ vừa mới sinh con đang ở cữ, làm người..."

Dừng một chút, Vương Thải Hà tìm từ ngữ thích hợp để nói:

"Làm người không được thân thiện lắm. Tôi chính là muốn hỏi đại sư, công việc này của tôi còn có thể làm trong bao lâu? Nhìn xem có thể thuận lợi hay không?"

Nhà này tuy rằng không tính là dễ ở chung lắm, nhưng trả lương không thấp.

Nếu cô ấy làm việc ở đây lâu dài, có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho gia đình.

Cô ấy chính là lo lắng mình có làm cái gì không tốt không, khiến cho gia chủ không hài lòng và không cho cô ấy ở đây làm tiếp không.

Lâm Thanh Vãn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, ngón tay ôm cốc nước gõ gõ hai cái vào cốc, cân nhắc nói:

"Từ tướng mạo của cô mà xem, cô thuộc loại người có tài nhưng thành đạt muộn. Chân chính có được một sự nghiệp thuộc về mình, là lúc cô năm mươi tuổi."

Khi Vương Thải Hà nghe Lâm Thanh Vãn nói đời này mình còn có thể có sự nghiệp, nhất thời ánh mắt sáng lên, nhưng lại lập tức tối sầm lại.

“Không quan trọng tôi có sự nghiệp hay không. Chỉ cần chăm sóc tốt cho cha mẹ, chồng con, thì cả đời này của tôi đã hoàn mỹ rồi.”

Vương Thải Hà rất vui vẻ, càng tôn trọng Lâm Thanh Vãn.

Cô ấy còn chưa kịp nói lời tạm biệt với Lâm Thanh Vãn, thì đã nghe thấy Lâm Thanh Vãn chuyển đề tài.

"Tuổi bốn ba là bước ngoặt trong cuộc đời của cô, trước bốn ba tuổi cô là người phụ nữ nhỏ bé chỉ xoay quanh chồng. Sau bốn ba tuổi cô là người phụ nữ mạnh mẽ với bàn tay sắt đá".

Hiện tại Vương Thải Hà vừa vặn 43 tuổi trong lòng cô ấy "lộp bộp" một chút, có một loại dự cảm xấu.

“Đại sư có ý gì?”

Lâm Thanh Vãn không hiểu nhiều về đạo lý đối nhân xử thế như vậy, cũng không biết nói chuyện kiêng kỵ, cô ấy trực tiếp nói rõ mọi chuyện.

"Bởi vì vào năm cô bốn ba tuổi, tình cảm xuất hiện biến cố lớn, cuộc đời bạn cũng sẽ theo đó xuất hiện bước ngoặt."

Đều đáng nói là biến cố trọng đại thường sẽ không thay đổi theo hướng tốt đẹp.

Lâm Thanh Vãn vừa nói như vậy, mặt Vương Thải Hà nhất thời thay đổi, vừa rồi trên mặt con có nét dịu dàng giờ phút này tràn đầy tức giận:

"Cô dựa vào cái gì nói tình cảm của tôi xuất hiện biến cố trọng đại?"

Sự tín nhiệm vừa rồi, bởi vì một câu nói của Lâm Thanh Vãn, trong nháy mắt sụp đổ tan tành.

Trong khoảnh khắc, Vương Thải Hà cũng không còn là người phụ nữ dịu dàng như nước lúc trước nữa, ngược lại tràn ngập tính công kích.

"Tôi thấy là chính cô có cuộc sống không hạnh phúc, cho nên mới đến nguyền rủa tôi phải không?"

8. Trong túi áo khoác có bằng chứng bạn đang tìm kiếm.

Lâm Thanh Vãn đã sớm đoán được điều như vậy sẽ xảy ra, nửa phần cũng không tức giận, hỏi lại cô ấy.

“Cô không phát hiện có điều gì bất ổn ở nhà ông chủ của cô sao?”

Vương Thải Hà căn bản không muốn ngẫm nghĩ:

"Nào có chỗ nào không thích hợp?”

Lâm Thanh Vãn:

"Ví dụ như, đồ dùng cho nam.”

Trong đầu Vương Thải Hà ngay lập tức xuất hiện ý nghĩ chính là lúc cô ấy ở nhà chủ thu dọn đồ đạc, ở khe hở trên ghế sô pha nhìn thấy một cái ví tiền giống của chồng mình như đúc.

Lúc ấy cô ấy cũng tò mò, vừa mới chuẩn bị mở ra xem, thì người phụ nữ thuê cô ấy đã lập tức xông tới cướp ví tiền đi.

“Ai cho phép cô lục lọi đồ đạc?”

Bởi vì điều này mà chủ nhà còn nổi giận một trận.

Vương Thải Hà lúc ấy bị chủ nhà quát đến mức ngẩn người, hơn nữa cô ấy cũng thực sự không đúng khi đi lục lọi động vào đồ đạc của người khác.

Dù người ta có tức giận thì cũng là chuyện bình thường.

Sau đó lúc buổi tối đi ngủ, cô ấy phát hiện ví tiền của chồng mình vẫn còn ở trên người anh ta, nên không có đem chuyện này để ở trong lòng.

Ví tiền này là tự cô ấy mua trên mạng nên khả năng dùng giống nhau quá lớn.

Cũng bởi vì một cái ví tiền mà hoài nghi chồng mình, thật sự rất không nên và cũng cảm thấy vô cùng áy náy.

Một đoạn thời gian sau đó, Vương Thải Hà liên tục thay đổi đa dạng làm đồ ăn ngon cho chồng, không phân lớn nhỏ hầu hạ cho chồng vui vẻ, áy náy trong lòng cô ấy mới vơi bớt một chút.

Vương Thải Hà cái gì cũng không nói, nhưng nhìn vẻ mặt của cô ấy, mọi người đang xem cũng có thể đoán được bảy tám.

Lâm Thanh Vãn lại hỏi:

"Cô chủ đó là một người phụ nữ vừa mới sinh con đang ở cữ đúng không? Vậy cô đã gặp chồng cô ta chưa?"

Vương Thải Hà lại nghĩ, ngày đầu tiên đi làm, người phụ nữ kia đã nói chồng mình làm việc ở nơi khác quanh năm, nên cơ bản không trở về.

Nếu là lúc trước, Vương Thải Hà căn bản sẽ không nghĩ nhiều.

Nhưng hiện tại bị Lâm Thanh Vãn nhắc nhở như vậy, thì có cảm giác không thích hợp.

Lúc cô ấy mới đi làm, phụ nữ kia mang thai không quá sáu tháng. Từ khoảng tám tháng mãi cho đến khi ở cữ xong, đều là Vương Thải Hà chăm sóc, có đôi khi suốt đêm cũng không trở về.

Thời gian dài như vậy, theo lý thuyết chồng chủ nhà cho dù có bận rộn đến đâu, cũng nên trở về thăm vợ con một chút chứ.

Trên thực tế là không chỉ không có quay về xem qua, mà ngay cả một cú điện thoại cũng không có.

Hơn nữa, ngày Vương Thải Hà sinh con, ông xã cố ý xin nghỉ đến bệnh viện chờ, còn giải thích là sợ cô ấy ứng phó không được, nên muốn tới xem một chút.

Lúc ấy cô ấy còn rất cảm động, nghĩ thầm người chồng tốt như vậy, phải đi đâu mới tìm được.

Nhưng cô ấy hoàn toàn không nghĩ nhiều, người phụ nữ kia ở bên trong sinh con, không nhất thiết phải có chồng ở bên ngoài khẩn trương giống như mình thì mới là cha ruột của đứa bé, đó không phải là vấn đề mà một người mới quen nên quan tâm.

Chính cô ấy lúc sinh con gái, nghe thân thích nói, chồng còn ở bên ngoài chơi game.

Sau khi biết là sinh con gái, chỉ nhìn hai hai lần rồi bỏ đi.

Hai lần phản ứng này, hoàn toàn là một sự đối lập rõ ràng.

Hơn nữa, còn có một chi tiết Vương Thải Hà trước đó đã từng thấy qua, nhưng hoàn toàn không có nghĩ kỹ, hoặc là nói, chính cô ấy cũng không muốn nghĩ kỹ.

Trong nhà chủ nhà không phải không có đồ dùng cho nam giới, ngược lại, quần áo, giày dép, dao cạo râu đầy đủ mọi thứ.

Nhưng những bộ quần áo đó lại cùng cỡ với chồng cô ấy mặc.

Giày, cũng là cùng cỡ của chồng đi.

Ngay cả dao cạo râu, cũng là nhãn hiệu chồng cô ấy thường dùng.

Ngẫu nhiên một lần, ông xã còn nói với cô ấy rằng từ sau khi dùng dao cạo râu nhãn hiệu này, không quen dùng những nhãn hiệu khác nữa.

Cho nên, đến nhà người phụ nữ kia thì lại mua một cái giống hệt như thế phải không?

Cho nên, những ngày đi công tác kia, đều là ở trong nhà người phụ nữ kia.

Trách không được anh ta đi công tác chưa bao giờ dùng dao cạo râu.

Lâm Thanh Vãn còn nói:

"Công việc bảo mẫu này của cô, có phải do chồng cô giúp tìm không? Hơn nữa mỗi lần cô phát lương, đều bị chồng cô tìm đủ loại lý do muốn dùng tiền? Số tiền này phải đi từ chỗ cô, chuyển qua tay tiểu tam rồi lại để tiểu tam phát lương cho cô. Chồng cô tính toán giỏi thật đấy.”

Tuy rằng đây chỉ là một vở kịch máu chó về luân lý gia đình, nhưng phong cách làm việc ghê tởm của chồng Vương Thải Hà, đâm trúng điểm phẫn nộ của mỗi một người xem phát sóng trực tiếp.

“Cái thứ ác tâm này nên ch ết càng sớm càng tốt."

"Lại một lần nữa, người sinh năm 2000 sợ kết hôn và sinh con."

"Những người sinh năm 2000 đừng nói lời tạm biệt. Tôi thậm chí còn sợ kết hôn và sinh con. Các chị em gặp nhau ở viện dưỡng lão, chúng ta cùng nhảy nhót.”

“Bảo vợ mình đi chăm sóc tiểu tam ở cữ, còn không trả tiền lương, hôm nay tôi xem như là được mở rộng tầm mắt rồi. Nếu tôi có một người vợ tốt như vậy, hiền lành như vậy, tuyệt đối mỗi ngày đều coi như tổ tông, sao nỡ làm tổn thương cô ấy như vậy.”

“Nhưng dì này hơi thảm.”

Vương Thải Hà im lặng một lúc rồi thét chói tai một tiếng, sau đó lắc lắc đầu mình, giọng nói cũng trở nên chói tai:

"Cô nói bậy, đừng nghĩ lừa tôi! Chồng tôi tốt như vậy, sao có thể sẽ làm chuyện phụ lòng tôi được?”

Lâm Thanh Vãn có thể hiểu được tâm lý lúc này của Vương Thải Hà.

Một người phụ nữ trung niên một lòng chăm sóc cho gia đình. Bỗng nhiên có một ngày được cho biết tất cả cuộc sống hiện tại của mình đều là ảo ảnh và mình giống như kẻ ngốc bị người ta lừa gạt, thì ai cũng không thể tiếp nhận được.

Cho nên, Lâm Thanh Vãn cũng không để ý đến tiếng gầm của Vương Thải Hà.

“Trong tủ quần áo ở phòng ngủ từ bên trái đếm sang cái đầu tiên là chiếc áo khoác mà chồng cô mặc hôm qua, trong túi áo có đáp án cô muốn.”

Vương Thải Hà bị Lâm Thanh Vãn nhắc nhở như vậy, mới phục hồi lại tinh thần.

Ánh mắt cô ấy sắc bén nhìn về phía Lâm Thanh Vãn, tận lực phớt lờ niềm tin đang ngày càng sụp đổ trong lòng, và hét lên mạnh mẽ.

“Đừng tưởng rằng cô nói như vậy là tôi sẽ tin tưởng cô! Bây giờ tôi sẽ đi tìm chứng cứ vạch trần cô!”

Nói xong cũng không nấu cơm nữa, cầm di động lao vào phòng ngủ.

Nhóm người xem có thể cảm nhận được bàn tay cầm điện thoại di động của Vương Thải Hà đang run rẩy, hiển nhiên là đang sợ hãi.

Cô ấy sợ điều mà Lâm Thanh Vãn nói là sự thật, trong phòng ngủ kia có đủ thứ khiến cuộc sống hiện tại của cô ấy tan biến.

Ai cũng biết, nếu như cô ấy thật sự giống như lời mình nói một chút cũng không hoài nghi. Vậy thì cô ấy không cần phải nghe Lâm Thanh Vãn đi vào phòng ngủ tìm cái gọi là chứng cứ.

Khi đứng trước cửa tủ quần áo, Vương Thải Hà ngược lại không dám mở ra.

Cô ấy định thần lại, hít hai hơi thật sâu, trên mặt lộ ra vẻ anh dũng chịu ch ết, sau đó thở một hơi dài mở cửa tủ quần áo.

Nhìn thấy chiếc áo khoác ngoài ông xã mặc ngày hôm qua giống như Lâm Thanh Vãn nói, đặt ở vị trí đầu tiên bên trái tủ quần áo, trong lòng Vương Thải Hà đã tin sáu bảy phần.

Cô ấy đưa tay sờ, đúng là có một chiếc điện thoại di động mà cô chưa từng thấy qua.

Đây có phải là máy điện thoại dự phòng của chồng cô ấy không?

Sao cô chưa từng thấy qua!

9. Chồng cô không có con trai.

Tìm được cái điện thoại di động này, Vương Thải Hà từ năm sáu phần ban đầu đã tin bảy tám phần.

Một chuyện hoặc hai chuyện có thể là trùng hợp, nhưng cũng không thể mỗi chuyện đều là trùng hợp được chứ?

Trên đời này, nào có nhiều trùng hợp như vậy?

Đoán chừng nhận thấy được tâm tình Vương Thải Hà sa sút, những người xem ngay cả bình luận cũng ngừng lại.

Nhưng, Vương Thải Hà kiên cường hơn mọi người tưởng tượng.

Sau khoảng im lặng ngắn ngủi, Vương Thải Hà vươn bàn tay đã sớm lạnh lẽo ra, mở điện thoại di động có thể khiến cô ấy nản lòng này ra.

Cũng không biết chồng cô ấy quá tự tin vào bản thân, hay là cảm thấy cô ấy sẽ vĩnh viễn không có khả năng phát hiện ra chiếc điện thoại di động này, thậm chí ngay cả mật mã cũng không có thiết lập.

Vương Thải Hà ấn một cái, thì đã mở ra.

Màn hình điện thoại di động này vẫn là ảnh chụp chung của chồng và Vương Thải Hà.

Nếu là trước kia, Vương Thải Hà sẽ cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có thể gả cho một người chồng yêu thương mình như vậy.

Nhưng bây giờ, cô chỉ cảm thấy châm chọc.

Không nhìn gì khác, Vương Thải Hà mở wechat đầu tiên.

Trên cùng, chính là ghi chép nói chuyện phiếm với tiểu tam.

Cô ấy đương nhiên nhận ra wechat này, bởi vì cô tiểu tam kia chính là dùng wechat này để thêm bạn bè với cô.

Biệt danh wechat của cô gái này là Love0.

Lúc trước không chú ý đến chuyện này, hiện tại Vương Thải Hà chỉ cảm thấy châm chọc.

Chồng cô ấy tên là Trần u, u, O.

Loveo chính là Love u!

Đây, con mẹ nó, chính là ở dưới mí mắt mình thể hiện tình cảm đây mà!

Ghi chép trò chuyện trên Wechat dừng lại ở mười hai giờ đêm hôm qua, Vương Thải Hà làm sao cũng không nghĩ tới, người đàn ông bên cạnh mình lại có thể cầm điện thoại di động, cùng với một người phụ nữ khác gửi wechat.

Thật là châm chọc.

LOVEO: Chồng, hôm nay con trai khóc, cũng không biết bà già mặt vàng kia đã chăm sóc nó như thế nào.

Cảm ngộ nhân sinh: Vợ ngoan, vợ không khóc, bà già đó hẳn là không cố ý đâu.

Cảm ngộ nhân sinh: Nếu em cảm thấy không thoải mái, thì cứ sai khiến bà ta làm việc nhiều hơn, dù sao bà ta chính là có mệnh phải làm việc.

Cảm ngộ nhân sinh: [Chuyển WeChat] 520

Cảm ngộ nhân sinh: [Chuyển WeChat] 520 đã được kiểm tra

Loveo: Nói trước, tiền này không phải cho tôi, mà là cho con trai anh đó.

Cảm ngộ nhân sinh: Biết rồi! Con ngoan ngoãn ngủ rồi sao?

Loveo: [hình ảnh]

Loveo: Nhìn kìa, ngủ như heo ấy.

Cảm ngộ nhân sinh: Chờ anh chuyển hết tài sản trong nhà đi anh lập tức ly hôn với bà già mặt vàng kia, hai ta sẽ sống thật tốt.

LOVEO: Vậy con gái anh thì sao?

Cảm ngộ nhân sinh: Một đứa con gái thôi mà, không có giá trị gì, mặc kệ cái đồ bồi thường tiền ấy đi.

Còn chưa xem xong nhưng cả người Vương Thải Hà đã lạnh lẽo, không tự chủ được ngồi phịch xuống đất.

Cô nghĩ rằng con trai con gái đều giống nhau, đều là thịt từ trên người bố mẹ rơi xuống, đều là tâm can bảo bối của bố mẹ.

Tuy rằng ông xã oán giận qua hai câu không có con trai, cô cũng thuận miệng trả lời hai câu đều giống nhau, ai ngờ anh ta lại vì muốn có con trai, mà nổi lên tâm tư như vậy!

Cô ấy không chấp nhận được việc người đàn ông đã ngủ cùng giường chung gối với mình hai mươi năm trong lòng lại mang ý xấu, càng không chấp nhận được sự thật người đàn ông này chưa bao giờ yêu thương con gái mình.

Lâm Thanh Vãn nhìn bộ dạng mất hết can đảm của Vương Thải Hà, có chút khó xử.

Lâm Thanh Vãn không thể hiểu cảm xúc của con người.

Nhưng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng của Vương Thải Hà.

Lâm Thanh Vãn chỉ có thể lý trí đưa ra đề nghị hợp lý nhất.

“Cô còn có con gái, vì con gái cô, cô chỉ có thể giữ lại tất cả. Hiện tại thu thập chứng cứ, để hắn trắng tay ra khỏi nhà, đây mới là bồi thường tốt nhất cho cô và cho con gái cô.”

Lâm Thanh Vãn từng nói, sự nghiệp của Vương Thải Hà chân chính nổi lên là vào năm cô ấy năm mươi tuổi.

Chỉ tập chung vào việc nhà, thật sự là bôi nhọ tài hoa của cô ấy.

Phòng phát sóng trực tiếp đại đa số là người xem tỉnh táo, đều tán thành ý nghĩ này của Lâm Thanh Vãn.

“Đàn ông không được thì đổi, hoặc là không cần đàn ông cũng được.”

“Tên cặn bã như vậy, để lại cho hắn một xu tiền, thì là tiện nghi cho hắn quá.”

Nhưng trên mạng, cho tới bây giờ cũng không thiếu mấy kỹ nữ thánh mẫu – giá điếm còn thờ trinh tiết.

“Đàn ông muốn có con trai thì có gì sai? Thân là một người phụ nữ không sinh con trai cho đàn ông, còn tính là người phụ nữ tốt không?”

"Trẻ con là vô tội, người đàn ông này nếu một phân tiền cũng không có, làm sao nuôi nổi đứa nhỏ?"

“Nói thế nào cũng là con của chồng cô, cô không thể để tâm một chút sao?”

Vương Thải Hà bị tức giận:

"Sau này hắn cũng không phải là chồng của tôi nữa, con của hắn cùng tôi có quan hệ gì?"

“Quan trọng đến mức để vợ anh ta chăm sóc đứa con trai mà tiểu tam bên ngoài sinh cho anh ta sao?”

Lâm Thanh Vãn không xem náo nhiệt trong khu bình luận, nhưng cô ấy đã bắt được chính xác thông tin trong lời nói của Vương Thải Hà.

“Con trai nào? Tôi nói chồng cô có con trai lúc nào?”

Từ đầu tới cuối, Lâm Thanh Vãn đều nói Vương Thải Hà bị chồng cô ấy đội nón xanh, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nói chồng cô ấy có con trai.

Lâm Thanh Vãn nghiêm túc nhìn sau lưng Vương Thải Hà, cẩn thận quan sát hơi thở trong phòng, sau đó mở miệng.

“Nếu chồng cô là người đàn ông duy nhất trong gia đình cô, tôi có thể kết luận cả đời này anh ta không sinh con trai.”

Vương Thải Hà nhớ tới ảnh chụp Loveo gửi cho chồng mình, giọng điệu có chút gấp gáp.

“Sao lại không có con trai? Tôi đã chăm sóc cô ta lâu như vậy rồi!”

Lần này thì người xem vui vẻ.

“Cái này…, cái này người bị đội nón xanh chỉ sợ không phải là cô ấy rồi.”

“Cũng quá máu chó rồi, tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.”

“Đại sư đã nói như vậy, bé trai kia khẳng định không phải của chồng cô. Nếu là của chồng cô, tôi sẽ phát sóng trực tiếp ăn tường.”

“Một số người có loại sở thích này thì chỉ cần đi ăn là được mà, đâu cần phải tìm nhiều cớ như vậy.”

“Đúng vậy, chuyện này không phải quá rõ ràng sao?”

Nhìn thấy bình luận của người xem, Lâm Thanh Vãn nhớ tới khả năng nào đó khẽ nhếch khóe miệng.

“Đi tìm một tấm ảnh của chồng cô.”

Dừng một chút, Lâm Thanh Vãn lại bổ sung:

"Không làm đẹp, không chỉnh sửa, không làm mịn da.”

Vương Thải Hà bởi vì nghĩ đến một khả năng nào đó mà cảm xúc tốt hơn rất nhiều, lúc đi tìm ảnh chụp bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, hiển nhiên là đang hy vọng cái gì đó.

Khác với rất nhiều thẳng nam, chồng cô ấy đặc biệt thích chụp ảnh, còn thích chỉnh mắt to làm mặt gầy đi.

Vương Thải Hà lật tới lật lui trong một đống ảnh chụp mặt, thật sự không thể tìm thấy một ảnh nào mà không có app làm đẹp hay không có chỉnh ảnh cả, cuối cùng vẫn là lấy giấy chứng nhận.

Lâm Thanh Vãn nhìn thoáng qua người đàn ông có mái tóc địa trung hải kia liền lắc đầu.

“Chồng cô không có con nối dõi, có thể có một đứa con gái đã là tổ tiên tích đức. Dựa vào chính anh ta, nửa con nối dõi cũng không có, lại còn vọng tưởng đứa thứ hai.”