Xa Xỉ Phẩm

Chương 17

Chương 17
Sáng ngày hôm sau, lúc cậu tỉnh dậy Hoắc Cảnh Thần đã đi rồi.

Không biết tại vì sao, Thẩm Trừng cảm giác bản thân vô cớ thở phào nhẹ nhõm.

Từ sau sự cố của Hoắc Cảnh Dung, dường như Hoắc Cảnh Thần trở nên khá kỳ lạ, Thẩm Trừng không đời nào tự mình đa tình cho rằng bản thân cuối cùng đã làm đối phương rung động, nhưng thay đổi của Hoắc Cảnh Thần không phải là giả, cậu nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng cho ra kết quả, có lẽ Hoắc Cảnh Thần vẫn đang bị vây trong cảm xúc trước đấy của bản thân, ước chừng qua một thời gian sẽ trở về như cũ. Nghĩ vậy, cậu bỗng cảm thấy yên tâm lại, bèn đứng dậy xuống giường, theo thường lệ rửa mặt bắt đầu một ngày mới.

Vì đã bàn xong chuyện không tiếp tục ký hợp đồng với Chương Trường Bích, nên công việc của Thẩm Trừng tương đối nhàn, Chương Trường Bích không tiếp tục giúp cậu thỏa thuận kiếm thêm các bộ phim truyền hình hay điện ảnh mới nữa, chỉ thỉnh thoảng nhận một số hợp đồng như đại diện phát ngôn hay quảng cáo, cộng thêm chương trình ẩm thực từ lúc ban đầu, đó là tất cả công việc hiện giờ của Thẩm Trừng.

Hôm nay cậu phải đi quay quảng cáo, chính là cái quảng cáo trang sức hợp tác với Hạ Tri Manh lần trước, ngay sau khi poster quảng cáo ra mắt đã nhận được đánh giá khá cao, phản ứng của thị trường không tệ, nên bên đó quyết định tiến thêm một bước, quay quảng cáo chiếu trên TV, diễn viên đương nhiên là Thẩm Trừng, chẳng qua quảng cáo sẽ có thêm một vai nữ, là một người mẫu dạo gần đây đang lên nhờ vào các vai diễn bình hoa, Thẩm Trừng tới studio, chào hỏi đối phương, rồi đi vào phòng nghỉ.

Thông thường thì khi quay quảng cáo, Tiểu Đồng sẽ theo Thẩm Trừng đến studio, chỉ dưới những tình huống cực kỳ ngẫu nhiên, Chương Trường Bích mới đi theo đến studio, giả như lúc này. Nhưng, thật tình Thẩm Trừng không biết tại sao Chương Trường Bích lại đặc biệt đến đây, hơn nữa nhìn mặt là biết cô đang khó chịu rồi.

“Chị Chương, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” sau khi thợ trang điểm đi khỏi, Thẩm Trừng hoang mang dò hỏi cô, “Chẳng lẽ có vấn đề gì với công việc sao?”

“Không có.” Chương Trường Bích đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt phức tạp, dường như không muốn nói lời thật lòng.

Thẩm Trừng ngưng lại, cuối cùng cũng không nhiều lời, nhận lấy kịch bản quảng cáo từ tay Tiểu Đồng để đọc, càng xem càng thấy không ổn, diễn biến chính của kịch bản gốc trong ấn tượng của cậu là cậu cùng nữ diễn viên nô đùa trước ống kính, hai người thậm chí còn có cảnh hôn nhau, nhưng kịch bản này hình như đã qua chỉnh sửa, cắt bỏ hoàn toàn những chi tiết cũ, ngoại trừ không đổi diễn viên, nội dung thay đổi không ít, như trở thành một quảng cáo hoàn toàn mới.

Cậu hơi bần thần, liên tưởng đến sự khác thường của Hoắc Cảnh Thần cùng Chương Trường Bích, bỗng như bừng tỉnh hỏi, “Đây là do anh ấy làm?”

Chương Trường Bích có vẻ bất ngờ, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Cậu biết là tốt rồi.”

“Có ý gì?” Thẩm Trừng ngạc nhiên, “Anh ấy tìm chị?”

“Chỉ là nói chuyện qua điện thoại, may mà bên đạo diễn có sẵn kịch bản dự phòng, không đến mức xử ép họ.” sắc mặt Chương Trường Bích không dễ nhìn cho lắm, “Đã đi tới bước này, tôi nghĩ cậu cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý.”

Thẩm Trừng ngơ ngác nhìn Chương Trường Bích, vẻ mặt mù mờ.

Cô thở dài thườn thượt, “Ý của Hoắc tiên sinh là cố hết sức đừng để cậu có cảnh thân mật hay hở hang, công việc nào mà yêu cầu cao thì phải thương lượng với anh ta, còn nữa, cậu không có hứng thú gì với cái nghề này, bảo tôi đừng miễn cưỡng bắt cậu nhận nhiều công việc . . . . Tôi biết cậu không hiểu, nói tóm lại là có ý muốn duy trì quan hệ lâu dài với cậu đó.”

Thẩm Trừng trưng ra gương mặt tỏ vẻ khó hiểu.

Chương Trường Bích chọt mạnh vào trán cậu, “Nghĩ cho kỹ vào, có ngôi sao nữ nào bắt đầu gặp gỡ đại gia, mà không dần dần giảm bớt tần suất xuất hiện trước ống kính . . . . Có điều, cậu không phải nữ, không có khả năng gả vào nhà giàu, cứ tiếp tục thế này chỉ có một đáp án.” cô mím môi, “Anh ta muốn bao dưỡng cậu dài hạn. Nếu cậu không dần dần giảm bớt tần suất xuất hiện, lỡ đâu bữa nào bị paparazzi chụp được, đối với hai người đều không tốt.”

“Không thể nào.” Thẩm Trừng gắng cười, “Anh ấy . . . . Sao anh ấy lại . . . .”

“Không việc gì là không thể.” Chương Trường Bích lườm cậu, “Hai người đang nói chuyện yêu đương? Đương nhiên không phải, trên tay anh ta vẫn còn đang mang nhẫn, cơ bản không có ý định tháo ra. Nếu không phải muốn bao dưỡng cậu dài hạn, tại sao lại xen vào công việc của cậu?”

Thẩm Trừng không thốt được thành lời.

Chương Trường Bích nói đúng, khồng cần biết Hoắc Cảnh Thần vì lý do gì mà muốn xen vào công việc của cậu, nói tóm lại không có khả năng chỉ đơn giản là thích.

Có thể chỉ do cảm thấy lúc ở bên cạnh cậu được thư giãn, nên muốn kéo dài mối quan hệ này, cũng có thể chỉ vì thói quen, mà Hoắc Cảnh Thần không biết nửa năm sau cậu sẽ chấm dứt hợp đồng với công ty, có thể đối phương tưởng rằng lời nói dối tạm rút lui đi nước ngoài tu nghiệp diễn xuất của Thẩm Trừng tức là đi ước chừng mấy tuần hoặc mấy tháng, sau đó sẽ quay về tiếp tục công việc, nên mới nói vậy với Chương Trường Bích.

Đây cũng chính là điều mà Thẩm Trừng nghĩ không thông.

Cậu vẫn còn nhớ lúc nhắc tới chuyện mình muốn ra nước ngoài tu nghiệp với Hoắc Cảnh Thần, cậu xác định khi đó hai người có cùng chung nhận thức, đấy sẽ là thời điểm cả hai chia tay, nhưng hành động tự tiện hiện thời của Hoắc Cảnh Thần lại khiến cậu cảm thấy mờ mịt.

Hoắc Cảnh Thần chưa từng nói thích cậu, du͙© vọиɠ khống chế biểu hiện ra ngoài của anh hiện tại có thể chỉ vì đã quen với sự tồn tại của cậu, nên mới tự ý thu xếp những chuyện này. Thẩm Trừng không biết bản thân lúc này là vui, hay không vui, trong lòng vô cùng hỗn loạn, cơ bản không biết phải làm gì.

Cậu phát hiện bản thân cần nói chuyện thẳng thắng với Hoắc Cảnh Thần.

Tuy rằng cảnh đó chắc sẽ xấu hổ lắm đây, cậu cũng không biết phải mở miệng thế nào, nhưng cậu biết chắc hai người họ cần nói rõ ràng.

Thẩm Trừng sau khi suy nghĩ thông suốt, lấy điện thoại ra gởi đi một tin nhắn, nội dung là: Buổi tối rảnh không, có thể cùng nhau ăn tối được không? Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Đối phương cấp tốc trả về một tin ngắn gọn, chỉ một chữ “Được”.

Tới buổi tối, Hoắc Cảnh Thần trở về Hoắc trạch vào đúng giờ ăn, hai người khá yên lặng dùng xong bữa tối, Thẩm Trừng cố lấy hết dũng khí, thanh thanh cổ họng, nói, “À ừ . . . . Chuyện công việc, tôi nghe chị Chương nói . . . .”

“Ừ.” Hoắc Cảnh Thần thong dong nhấp một ngụm trà, “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi không hiểu ý anh.” cậu nhìn Hoắc Cảnh Thần, gian nan nói: “Tuy không nói rõ ra, nhưng tôi nghĩ anh vẫn nhớ chuyện sang năm tôi phải ra nước ngoài tu nghiệp, đồng thời ngầm thừa nhận đó là kỳ hạn cuối cùng cho mối quan hệ giữa hai ta . . . . Nhưng tôi không hiểu tại sao anh lại muốn xen vào công việc của tôi, tôi . . . .” cậu không biết phải nói tiếp thế nào, có chút xấu hổ ngậm miệng lại.

“Tôi tưởng cậu không có nhiệt tình cùng hứng thú với công việc hiện tại.” Hoắc Cảnh Thần ngoài mặt bình tĩnh, nhưng hai chân mày lại khẽ nhăn, “Cho nên cậu không thích tôi làm vậy?”

Thẩm Trừng lắc đầu, câu cú lộn xộn cả lên, “Không phải ý đó, tôi không ngại chuyện anh xen vào công việc của tôi, nhưng tôi chỉ không hiểu tại sao anh làm vậy, quá đột ngột. Dù vì công việc nên phải hôn con gái, nhưng đây không phải lần đầu tiên, tôi từng diễn không ít phim, quay đủ loại quảng cáo, hôn vô số cô gái, nhưng đấy chỉ là công việc, không thể nói là không làm được. Tôi không biết anh xuất phát từ lý do nào mà làm . . . .”

“Tôi muốn làm, thì làm thôi.” trên mặt Hoắc Cảnh Thần không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, thậm chí không có nụ cười nhẹ như không, lộ vẻ nghiêm túc đến gần như vô tình, “Cũng chỉ thế mà thôi.”

Thẩm Trừng ngạc nhiên, mấy giây sau, chợt nhoẻn miệng cười, “Anh thật sự biết bản thân đang nói gì không?”

Hoắc Cảnh Thần gật đầu.

Thẩm Trừng lặng đi, đột nhiệt mất đi tâm nguyện cũng như hào hứng nói chuyện tiếp.

Nếu Hoắc Cảnh Thần thích thế, vậy cứ theo anh ấy vui vẻ là được rồi, trên thực tế Thẩm Trừng không mấy phản cảm đối với chuyện anh xen vào công việc của cậu, chỉ là không hiểu nguyên nhân, hiện giờ nghĩ lại, có thể bản thân Hoắc Cảnh Thần cũng không hiểu, nên mới dùng cậu “Tôi muốn làm, thì làm thôi.” để tổng quát hết mọi lý do.

Hứng thú, hảo cảm, du͙© vọиɠ chiếm hữu, du͙© vọиɠ khống chế . . . . Cảm giác của Hoắc Cảnh Thần dành cho cậu, đại để được cấu thành từ những cảm xúc này, huống hồ Hoắc Cảnh Thần được em trai gọi là người “cuồng khống chế”, có thể tưởng tượng ra tính cách chân chính giấu bên dưới bề ngoài ôn hòa ấy, nên hiện giờ Hoắc Cảnh Thần mới biểu hiện mâu thuẫn như vậy, rõ ràng không thích, nhưng vẫn muốn nắm cậu trong tay, tuy thoạt nhìn có vẻ như vì thích cậu nên muốn khống chế cậu, thật chất trên cơ bản không phải thế.

Hoắc Cảnh Thần giống như trẻ con, không muốn chia xẻ thứ mình thích với người khác, thậm chí không muốn cho người khác nhìn, nhưng đợi đến khi sự nhiệt tình vô cớ ấy qua đi, sẽ không lưu tình xem thứ từng là bảo vật như thể giày rách mà vứt đi, đây không phải là yêu, thậm chí không phải là thích, mà chỉ là ham muốn sở hữu đối với đồ thuộc về mình mà thôi, tình cảm yêu thích bỏ ra, có thể thu lại bất cứ lúc nào, hoàn toàn là quyết định đơn phương của đối phương, điều này rất thường thấy, không khiến cậu bất ngờ.

Thẩm Trừng sau khi nghĩ thông, cảm thấy như gỡ được gút mắc.

“Thẩm Trừng, anh . . . .” Hoắc Cảnh Thần hiếm khi tỏ ra chần chờ như vậy.

Cậu không để đối phương nói hết, trái lại cắt ngang lời anh, tâm bình khí hòa nói: “Tôi hiểu ý anh, thật ra anh muốn gì, có thể nói thẳng với tôi, tôi sẽ hợp tác với anh.”

“Thật chứ?” ánh mắt ám màu của Hoắc Cảnh Thần nhìn thẳng vào cậu.

Thẩm Trừng mỉm cười gật đầu.

“Anh muốn em đừng đi gặp Hạ Tri Manh, cũng đừng tham dự triển lãm ảnh của cậu ta.” anh dùng từ uyển chuyển, nhưng giọng điệu lại chắc như đinh đóng cột, “Nếu như em đồng ý, anh sẽ can thiệp vào công việc của em.”

“Được.” Thẩm Trừng trả lời dứt khoát, ánh mắt cậu nhìn Hoắc Cảnh Thần như đang nhìn một chú mèo bốc đồng, bất giác toát lên vẻ dung túng. Mà người đàn ông bị coi như mèo sau khi nghe thấy câu này, mới chịu dẹp đi sắc mặt nghiêm trọng của mình, thay vào đó là một nụ cười, nhướn người qua hôn cậu.

Trong lòng Thẩm Trừng mềm rục, lập tức đáp lại, song lại nghĩ đến tương lai đã định trước phải chia tay của hai người, đột nhiên một dòng cảm xúc buồn thương lại mất mát bỗng trào lên trong lòng.

Nếu đã đáp ứng Hoắc Cảnh Thần sẽ không tham dự triển lãm ảnh của Hạ Tri Manh, thì phải nói được làm được, Thẩm Trừng xuất phát từ sự lễ phép, quyết định đích thân báo cho Hạ Tri Manh biết, nào ngờ cậu còn chưa nói hết câu, lại nghe thấy tiếng cười của Hạ Tri Manh chợt vẳng lên trong điện thoại: “Gặp mặt một lần cũng không được sao? Hoắc tiên sinh quản cậu kỹ ghê.”

“Tôi thành thật xin lỗi.” Thẩm Trừng bất vi sở động.

“À đúng rồi, tôi chợt nhớ ra một chuyện.” Hạ Tri Manh ngưng lại, sau đó dùng giọng điệu vô tội phát âm rõ từng chữ một: “Buổi sáng ở bờ sông, tôi điều chỉnh ống kính không chuẩn, bất cẩn chụp phải Hoắc tiên sinh . . . .”

. . . . Đây là uy hϊếp?

Thầm Trừng lặng đi trong giây lát, cuối cùng quyết định thời gian địa điểm hẹn gặp mặt Hạ Tri Manh.

Vào xế chiều một ngày nào đó, cậu đi vào phòng làm việc của Hạ Tri Manh, ánh mắt bắt gặp tấm ảnh được treo trên tường. Tuy cậu thật sự tán thưởng tác phẩm của đối phương, nhưng cách làm của Hạ Tri Manh lại khiến cậu thấy phản cảm, cậu không ngại Hạ Tri Manh giở trò với mình, nhưng nếu liên lụy tới Hoắc Cảnh Thần, lại là chuyện khác.

“Chào buổi trưa.” Hạ Tri Manh từ trong đi ra, cười sang sảng, “Cậu thật đúng giờ.”

“Chào.” Thẩm Trừng lạnh nhạt đáp lại, “Ảnh đâu?”

“Đừng vội, đợi lát nữa đưa cho cậu.” Hạ Tri Manh cười buồn, “Cậu thật sự rất quan tâm đến anh ta.”

Thẩm Trừng cứng mặt quay đi, trong lòng lại thấy xấu hổ. Cậu không muốn bàn luận về chuyện này với người ngoài, dù trong lòng họ đều hiểu.

“Tôi đoán chắc cậu cũng nhận ra, tôi có hứng thú với cậu. Có điều đó không phải trọng điểm ngày hôm nay tôi muốn nói, đi theo tôi.” Hạ Tri Manh xoay người mở cửa.

Thẩm Trừng không rõ lý do, ngầm cảnh giác, đi theo đối phương ra khỏi phòng làm việc.

Hạ Tri Manh không nói chuyện, chỉ dẫn cậu đi qua một con đường, rồi rẽ mấy cái hẻm, cuối cùng đến một nơi nhìn như cửa sau, đi vào một tòa nhà. Thẩm Trừng sau khi đi vào lập tức biết đây là đâu, đây là địa điểm trưng bày triển lãm ảnh của Hạ Tri Manh, trang trí tương đối thanh lịch, có điều hình như chưa hoàn công, trên tường có chỗ để trống, vẫn chưa treo tác phẩm triển lãm lên.

Thẩm Trừng đi theo sau Hạ Tri Manh, đi rồi ngừng rồi lại đi, nghe bóng lưng Hạ Tri Manh giới thiệu về tác phẩm và cảm tưởng của anh ta, cuối cùng dừng bước ở một góc khuất. Người trong ảnh là cậu, nhưng lại không giống cậu, nếu so với vẻ cười bình dị gần gũi thường thấy trong quảng cáo của cậu, thì cậu trong ảnh có vẻ không dễ thân, khá là xa cách.

“Biểu cảm của cậu như đang lạc đường, không biết đường đi đến, cũng không biết đường trở về, nói chung, rất mập mờ, thậm chí mơ hồ đem lại cảm giác hoảng loạn.” Hạ Tri Manh ngắm nhìn tác phẩm một cách say mê, “Tôi vẫn nhớ lúc chụp bức ảnh này, tôi nói tới chuyện có liên quan đến Hoắc Cảnh Thần, nhắc tới chuyện của anh ta, là cậu lại quên phải che giấu bản thân . . . . Đương nhiên một phần là do cậu vốn có bao giờ che giấu cho tốt đâu.”

“Vậy thì đã sao.” Thẩm Trừng bình tĩnh nói.

“Chỉ là thấy rất thú vị thôi.” Hạ Tri Manh cười với cậu.

Thẩm Trừng không trả lời, nhìn sang bức ảnh bên cạnh, góc này trưng bày tác phẩm Hạ Tri Manh chụp cậu, Thẩm Trừng xem đến phân nửa, bỗng đờ đẫn. Hướng nhìn của cậu trong ảnh, dường như là một chốn xa xôi nào đó, trên mặt pha lẫn giữa chờ mong cùng lo lắng, cả sự hoảng loạn không dễ nhận ra cùng vẻ tự miễn cưỡng bình ổn bản thân. Đó là bức ảnh được chụp khi Hoắc Cảnh Thần xuất hiện.

Tuy rằng không có mấy hảo cảm với Hạ Tri Manh, nhưng anh ta quả thật là một nhϊếp ảnh gia tài ba.

Thẩm Trừng không khỏi nghĩ, chẳng lẽ lúc ở trước mặt Hoắc Cảnh Thần cậu cũng vậy sao? Khát vọng, chờ mong mà bản thân tự cho là sâu kín có phải đều viết hết lên mặt? Nên Hoắc Cảnh Thần mới cho rằng cậu là một người dễ đoán cũng như dễ nắm trong tay, suy nghĩ của bản thân ở trước mặt đối phương đều bị nhìn thấu, giống như một người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ không mảnh vải che thân . . . . Nghĩ vậy, Thẩm Trừng bỗng cảm thấy nhục nhã khó lòng cho qua cùng cả sự thất bại ê chề.

“Mấy cái này cho cậu.” Hạ Tri Manh lấy ra mấy bức ảnh đưa cho cậu, đồng thời nói: “Yên tâm, phim đã đốt rồi.”

Thẩm Trừng nhận lấy rồi lật xem, quả thật là ảnh chụp Hoắc Cảnh Thần, đương nhiên trong ảnh có cả cậu, chính là khung cảnh ở bờ sông vào sáng sớm, Hoắc Cảnh Thần nắm tay cậu, khẽ cúi đầu hôn cậu. Cậu không xem kỹ, mà lập tức cất vào, không hề tỏ ra khách sáo nói với Hạ Tri Manh: “Tôi phải về.”

“Tôi tiễn cậu ra ngoài.”

Thẩm Trừng không thể từ chối, đành theo ý đối phương.

Hai người đi đến cửa sau, Hạ Tri Manh mỉm cười với cậu, “Tôi còn có việc, chỉ có thể tiễn cậu đến đây.”

Thẩm Trừng lơ đãng gật đầu, đang định nói tạm biệt, lại thấy Hạ Tri Manh đột ngột áp sát, trong khoảnh khắc ngắn ngủi không kịp đề phòng, một nụ hôn phớt nhẹ qua mặt. Sau khi tỉnh lại từ trong ngạc nhiên, cậu không tỏ thái độ gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương, đến cả sắc mặt cũng chưa từng thay đổi.

“Cậu không giận?” Hạ Tri Manh nhoẻn miệng cười.

Thẩm Trừng nghĩ nghĩ, thành thật nói: “Không có gì phải giận.”

“Tại sao?” Hạ Tri Manh ngạc nhiên hỏi.

Thẩm Trừng do dự trong giây lát, lựa chọn từ thích hợp, “Tôi nghĩ . . . . Anh chắc là định không dính tới tôi và Hoắc Cảnh Thần nữa, đây là lần cuối cùng, nên thậm chí không tiếc dùng thứ này uy hϊếp tôi, ép tới gặp mặt anh.”

“Thật chất cậu nhạy cảm hơn trong tưởng tượng của tôi đấy, ngoại trừ chuyện có liên quan đến Hoắc Cảnh Thần, thì trở nên đần cực, nhưng có thể xem đấy là hậu di chứng của yêu đương nhỉ.” Hạ Tri Manh cười sảng khoái, phong độ ngời ngời chào tạm biệt cậu, trong giọng nói loáng thoáng lưu luyến chẳng biết thật giả, “Hẹn gặp lại, Thẩm Trừng.”

Thẩm Trừng gật đầu với anh ta, nhìn lại lần cuối, rồi quay đầu đi.

Hai người họ không ai chú ý đến, cảnh này trùng hợp sao bị một cô gái lạ đi ngang qua trông thấy, cô kích động lôi điện thoại ra chụp, buổi chiều cùng ngày, bức này này được truyền tay nhau trên mạng, phát tán rộng rãi trong cộng đồng mạng trên các diễn đàn thảo luận, đợi đến lúc Thẩm Trừng biết được chuyện này thông qua Chương Trường Bích, người quen của cậu gần như đều thấy được bức ảnh này.

Xuất phát từ cẩn thận, Thẩm Trừng không quay về nhà của mình, cũng như Hoắc trạch, mà đi thẳng đến một căn hộ cũ bỏ trống được đứng tên cậu.

Không đến tối, thân phận hai người trong ảnh đã được điều tra tường tận, một người là sao nam dạo gần đây nhận được không ít hợp đồng quảng cáo, người còn lại là nhϊếp ảnh gia tài ba từng hợp tác với sao nam, Thẩm Trừng cho rằng chuyện này sẽ dừng lại tại đây, không ngờ kế đó, lại tuồn ra một bức ảnh khác.

Thời điểm là buổi sáng ngày cậu và Hoắc Cảnh Thần cùng bay đi Áo, địa điểm là sân bay, Thẩm Trừng đội mũ đeo khăn choàng, che hơn nửa mặt, tưởng vậy là đủ rồi, không ngờ có netizen đăng một bức ảnh cậu tham gia buổi họp báo ký giả tuyên truyền cho thương hiệu đại diện, chứng minh mũ và khăn choàng này từng được cậu sử dụng trong các trường hợp công khai, mà thân phận của Hoắc Cảnh Thần cũng được mô tả sinh động, tuy không có lý lịch tường tận, nhưng có netizen chỉ thẳng đó là anh trai của minh tinh điện ảnh Hoắc Cảnh Dung.

Đối chiếu hai bức ảnh, thời gian cách nhau chưa đến mấy tuần, các phóng viên xưa giờ giỏi nhất là chém gió, trên mảng tin tức giải trí chiều cùng ngày, Thẩm Trừng bị viết thành một tên đồng tính luyến ái bại hoại lượn vòng giữa hai người đàn ông, giỏi dụ dỗ đàn ông, đồng thời còn bắt cá hai tay.

Cậu xem các comment sôi nổi cùng chửi rủa trên các trang cộng đồng mạng, trong lòng thật sự khóc dở mếu dở.

Lát sau, điện thoại rung chuông, Thẩm Trừng nhìn thoáng qua, gần như run bật, nhưng không dám lằn nhằn, nhanh chóng bắt máy, “A lô?”

“Là anh.” giọng Hoắc Cảnh Thần hạ thấp đến gần như trầm đυ.c, “Em ở đâu.”

Thẩm Trừng đọc địa chỉ, áy náy nói, “Xin lỗi . . . . Tôi không ngờ chuyện này sẽ liên lụy đến anh.”

“Anh tới tìm em ngay bây giờ.” Hoắc Cảnh Thần không cho cậu thời gian thanh minh.

Thầm trừng còn muốn nói, nhưng đối phương đã cúp máy.

Lời của tác giả:

Liên quan đến vụ Hoắc Cảnh Thần xen vào công việc của Thẩm Trừng . . . .

Chương Trường Bích: giảm thiểu công việc → đề phòng scandal đồng thời lùi dần khỏi màn bạc → điềm báo bao dưỡng dài hạn.

Thẩm Trừng: giảm thiểu công việc → thói quen cuồng khống chế cùng cuồng chiếm hữu của Hoắc Cảnh Thần phác tác → không để ý cứ thuận theo cho anh vui vẻ.

Hoắc Cảnh Thần: Thẩm Trừng không thích công việc này nhưng vẫn cố gắng làm việc → bị công ty quản lý chèn ép?! → Thẩm Trừng là người nice đến vậy nhất định không biết kháng nghị thế nào → em ấy cần anh giúp đỡ → công việc và cả cuộc sống của em ấy đều phải do anh quản lý đàng hoàng (khống chế) thì mới có thể trôi qua nhẹ nhàng → kết quả: Thẩm Trừng hình như rất rất không vui, why!!! QAQ

Mọi người ơi, hãy dành năm giây mặc niệm cho Hoắc tiên sinh ngốc của chúng ta ~