Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi, Tay Không Xé Nát Kịch Bản Rác Rưởi

Chương 18

Cuối cùng trong nhà chỉ còn lại ba mẹ Thẩm và Thẩm Xán, đợi ba mẹ Thẩm yên tâm ra ngoài tưới hoa, cậu cũng trở về phòng, cậu đã có một ý tưởng game không tồi rồi, cậu phải hoàn thiện nó thêm.

Thẩm Trạch vừa gửi tin nhắn xong thì thấy Lục Thiệu bưng cháo vào, mặt Thẩm Trạch lập tức đỏ bừng.

Tối qua do cảm xúc dâng trào, không nghĩ gì cả, chỉ muốn gần nhau hơn một chút, gần hơn nữa, tốt nhất là nuốt gọn đối phương vào bụng.

Bây giờ nhớ lại những hình ảnh của tối qua, Thẩm Trạch cảm thấy mình có chút không được dè dặt cho lắm.

"Ngại ngùng à?" Lục Thiệu vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Trạch vừa cười hỏi, sau đó lại nói: "Ngại ngùng cái gì chứ? Sau này chúng ta còn nhiều thời gian cho những lúc như vậy, tất cả phản ứng của Tiểu Trạch tối qua anh đều rất thích."

Thẩm Trạch xấu hổ trừng mắt nhìn Lục Thiệu một cái: "Đưa cháo cho em, lát nữa nguội mất." Thẩm Trạch nói xong liền chờ Lục Thiệu đưa cháo cho mình.

Nhưng Lục Thiệu không đưa, làm sao Lục Thiệu có thể để vợ mình vất vả cả đêm còn phải tự mình bưng cháo ăn, đương nhiên là phải đút cho em ấy ăn rồi.

Thẩm Trạch cũng không cố chấp đòi tự ăn, Lục Thiệu muốn đút thì cứ để anh ấy đút cho là được.

Sau bữa tối, Thẩm Trạch suy nghĩ một chút rồi nói với Lục Thiệu: "Nghỉ ngơi thêm một chút nữa đi, tối nay em phải về nhà."

Nhà họ Thẩm vẫn còn chuyện chưa giải quyết xong, anh ấy không thể nào dọn ra ngoài sống cùng Lục Thiệu ngay lúc này được.

Nếu anh ấy dọn ra ngoài, mọi chuyện đều phải chờ người nhà thông báo, lúc nào cũng chậm một bước.

Hơn nữa, nhỡ đâu người nhà không muốn làm phiền cuộc sống của anh ấy và Lục Thiệu, giấu giếm anh ấy một số chuyện thì phải làm sao?

Lục Thiệu đương nhiên cũng đồng ý, anh ta và Thẩm Trạch mới ở bên nhau, không thể nào vừa mới yêu đương đã dọn về ở chung được, cho dù anh ta và Thẩm Trạch đã quen biết nhau nhiều năm rồi cũng không được.

Nếu không anh ta thật sự sợ cả nhà họ Thẩm đánh anh ta, cho dù có đổi lại là anh ta cũng không chịu nổi, nếu anh ta có một đứa em trai vừa mới hẹn hò với người yêu một ngày đã muốn dọn ra ngoài sống chung, chắc chắn anh ta sẽ đánh chết tên bạn trai xúi giục em trai mình.

"Em về nhà thì được, nhưng em phải đồng ý cho anh thường xuyên đến tìm em, thỉnh thoảng phải dành thời gian ra ngoài làm chút chuyện riêng tư của hai chúng ta." Lục Thiệu ôm eo Thẩm Trạch, yêu cầu em ấy phải đảm bảo cho cuộc sống hạnh phúc về đêm của mình trong khoảng thời gian sắp tới.

Thẩm Trạch còn có thể từ chối sao? Hơn nữa anh ấy cũng không muốn từ chối, anh ấy cũng là người đàn ông trưởng thành có nhu cầu. Trước đây chưa ở bên nhau thì anh ấy còn có thể nhịn, sau khi ở bên nhau rồi thì anh ấy nhịn thế nào được.

Buổi tối, nhìn thấy Thẩm Trạch trở về nhà, Thẩm Xán nhìn dáng đi của Thẩm Trạch, [Woa xem ra tối qua rất kịch liệt nhỉ, anh hai mình đi đường còn...]

"Xán Xán! Anh hai mua bánh ngọt ở tiệm em thích ăn nhất này, còn mua cả trà sữa trái cây em thích uống nữa." Thẩm Trạch lập tức lên tiếng cắt ngang tiếng lòng của Thẩm Xán, may mà anh ấy đã chuẩn bị trước.

Ít nhất không đến mức khi trong lòng Xán Xán có những lời nói động trời thì chỉ có thể dựa vào cái này để ngắt lời, mặc dù bây giờ cũng rất ngại ngùng, nhưng ít nhất vẫn tốt hơn là ngắt lời một cách miễn cưỡng.

Lúc này Lục Thiệu không khỏi cảm thán vợ mình thật thông minh, dù sao thì mặc dù bản thân anh ta mặt dày không sợ người khác nói, nhưng Thẩm Trạch chắc chắn sẽ ngại ngùng.

Người nhà họ Thẩm còn có thể nói gì đây, chỉ có thể giả vờ như mình cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không phát hiện ra. Chuyện phòng the của cặp vợ chồng son này chẳng lẽ còn muốn bọn họ lên tiếng hay sao.

Vì Thẩm Trì ra ngoài tham gia chương trình tạp kỹ, Thẩm Diệu ra ngoài rồi cũng chưa về, cho nên bữa cơm tối nay chỉ có ba mẹ Thẩm, Thẩm Dự, Thẩm Xán và cặp đôi Thẩm Trạch.

Tuy nhiên Lục Thiệu cũng là người quen, cho nên cũng sẽ không nói gì về việc bữa cơm đầu tiên đến nhà sau khi mới quen Thẩm Trạch mà người lại không đông đủ, vì vậy đương nhiên cũng rất vui vẻ hòa thuận.

Trên bàn ăn, Thẩm Dực hỏi Lục Thiệu có muốn làm gì không, Lục Thiệu nói rằng mình đang lên kế hoạch.

Trước đây anh ta là một người tùy tiện thế nào cũng được, có triển vọng hay không cũng chẳng sao, dù sao anh ta cũng không thiếu tiền tiêu là được rồi, nhưng bây giờ thì không được nữa.

Sau bữa tối, Lục Thiệu đưa món quà hôm qua chưa đưa cho Thẩm Xán, là chìa khóa một chiếc xe thể thao, nói ngày mai sẽ cho người lái xe đến cho Thẩm Xán.

Thẩm Xán muốn từ chối, nhưng Thẩm Trạch bảo cậu nhận lấy, cậu đành phải nhận lấy và nói: "Cảm ơn anh rể."

Tiếng gọi này của Thẩm Xán quả thực đã chạm đến trái tim của Lục Thiệu, nhưng Lục Thiệu sợ Thẩm Trạch sau này sẽ ngại ngùng nên bảo Thẩm Xán sau này cứ gọi anh ta là anh Lục là được rồi.

Buổi tối lúc Thẩm Xán nằm trên giường chơi điện thoại, đột nhiên hiện lên mấy tin nhắn thông báo nhận tiền vào tài khoản ngân hàng, đồng thời nhận được tin nhắn của ba người anh trai nói rằng bọn họ không biết nên tặng quà gì cho cậu, bảo cậu tự mình xem thích gì thì mua.

Cậu biết cho dù có trả lại thì bọn họ vẫn sẽ gửi tiền cho cậu, vì vậy cậu đành phải nhận lấy, sau này cậu cũng sẽ chuẩn bị quà đáp lễ cho bọn họ là được.