Cả Nhà Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi, Tay Không Xé Nát Kịch Bản Rác Rưởi

Chương 7

Nhà họ Thẩm đều đã quen nghe tiếng lòng của Thẩm Xán, lúc này tuy rằng cảm thấy kinh ngạc với nội dung trong tiếng lòng của Thẩm Xán, nhưng vẫn rất tốt, không hề biểu hiện gì ra ngoài.

Nhưng bọn họ không biết rằng ngay lúc bọn họ cảm thấy kinh ngạc, thì có hai người cũng đồng thời cảm thấy kinh ngạc. Một người là Hoắc Tỉ đang đứng bắt tay với Thẩm Dự, người còn lại chính là Lục Thiệu đang đứng bên cạnh Thẩm Trạch.

Hoắc Tỉ đứng bắt tay với Thẩm Dự xong, rất tự nhiên nói: "Không giới thiệu bác trai bác gái và mấy vị này cho tôi quen biết sao?"

"Sao có thể chứ?" Thẩm Dự dẫn Hoắc Tỉ giới thiệu từng người một, cuối cùng đi đến trước mặt Thẩm Xán giới thiệu: "Đây là em năm, con út nhà chúng tôi, Thẩm Xán, vừa mới tốt nghiệp đại học từ nước ngoài trở về không lâu."

"Vừa mới tốt nghiệp à, 22 tuổi?" Hoắc Tỉ nhìn Thẩm Xán hỏi. Thẩm Xán gật đầu xác nhận sau đó chào hỏi Hoắc Tỉ, Hoắc Tỉ rất tự nhiên nói: "Anh hơn em ba tuổi, em gọi anh là anh đi."

Giọng nói trùng khớp với giọng nói hắn vừa mới nghe được, nhưng vừa rồi cậu hoàn toàn không hề mở miệng, vậy là hắn nghe được tiếng lòng của cậu sao? Đại ngốc sao? Hắn còn rất tò mò cậu nói có thật hay không, nếu là thật, vậy thì hắn ngốc đến cỡ nào?

"Anh Hoắc." Sau khi gọi, tầm mắt Thẩm Xán liền chuyển sang người bên cạnh anh hai, không ngừng đánh giá: [Đây có phải là Lục... ]

"Cháu chào hai bác, chào anh cả, anh ba, em tư, chào em năm, anh là Lục Thiệu, bạn tốt của anh hai em, chắc em chưa gặp anh bao giờ, trước đây mỗi lần đến nhà em đều ở trường, sau đó lại đi du học, hình như vẫn chưa gặp bao giờ." Lục Thiệu vừa cười vừa chào hỏi Thẩm Xán.

[Quả nhiên là Lục Thiệu, đây chính là người có gian tình không thể nói với anh hai, đến bây giờ vẫn còn treo trên bảng CP thời đại học của anh hai, hơn nữa anh hai còn...]

Thẩm Xán còn chưa kịp suy nghĩ tiếp đã bị anh hai cắt ngang: "Xán Xán, có người đi về phía em kìa, chắc là tìm em đấy."

Thẩm Xán ngẩng đầu nhìn, người đó còn cách xa mình, chưa chắc đã là tìm cậu, chẳng lẽ anh hai sợ lát nữa cậu không nhìn thấy sao?

Thẩm Trạch cũng biết mình cắt ngang có phần đường đột, nhưng anh ấy cảm giác cả nhà đều đang nhìn mình, không cắt ngang không được.

Chờ một chút, quả nhiên là tìm cậu. Thẩm Khả Khả đứng trước mặt Thẩm Xán, ra vẻ rất ngại ngùng nói: "Rất xin lỗi, lần trước vô ý đυ.ng trúng cậu, còn hại cậu trượt chân ngã xuống hồ. Tôi không cố ý."

"Thật sao? Vậy nếu cậu đã biết đυ.ng trúng tôi, tại sao tôi không thấy cậu tìm người đến cứu tôi?" Thẩm Xán hỏi ra nghi hoặc trong lòng, cậu thật sự rất tò mò.

[Trời ạ, đây là motip nhân vật thụ chính sao, cậu đυ.ng tôi ngã xuống hồ rồi, vậy mà cậu còn tiếp tục cãi nhau với nhân vật công chính, nếu không phải nhân viên bảo vệ ở chòi nghỉ mát bên hồ phát hiện tôi rơi xuống nước, thì mạng nhỏ của Xán Xán tôi e là không giữ được rồi.]

Nhà họ Thẩm cho rằng Thẩm Xán rơi xuống nước là ngoài ý muốn, camera giám sát ở hồ đó vì cơn giông mấy hôm trước bị hỏng, nhân viên bảo vệ chỉ nhìn thấy Thẩm Xán rơi xuống nước, không nhìn thấy tại sao Thẩm Xán lại rơi xuống nước, cho nên bọn họ không biết Thẩm Xán bị người ta đυ.ng ngã.

Bất kể lúc đầu nhân vật thụ chính đυ.ng người là vô ý hay cố ý, nhưng cậu ta rõ ràng biết mình đυ.ng trúng người khác, lại không lập tức cứu người, hành vi này thật sự khiến người ta khó mà đánh giá.

Thẩm Khả Khả nghe vậy liền khựng lại, cậu ta không ngờ Thẩm Xán lại biết mình không tìm người cứu đối phương. Rõ ràng lúc đó cậu ta thấy Thẩm Xán hình như đang ngẩn người nên mới cố ý đυ.ng vào.

Nhưng cậu ta cũng không muốn đυ.ng Thẩm Xán ngã xuống hồ, vốn dĩ cậu ta chỉ muốn đυ.ng Thẩm Xán một cái. Ai bảo Thẩm Xán này là người nhà họ Thẩm, rõ ràng là người một nhà, tại sao nhà bọn họ là hào môn, còn nhà cậu ta chỉ là gia đình bình thường.

Người nhà họ Thẩm được hưởng nền giáo dục tốt nhất, cuộc sống tốt nhất, còn cậu ta lại sống một cuộc sống bình thường, ngay cả tham gia một bữa tiệc cũng phải vắt óc suy nghĩ để trà trộn vào, rõ ràng bọn họ là người một nhà.

Bình thường cậu ta không tiếp xúc được với những người khác trong nhà họ Thẩm, lần đó khó khăn lắm mới trà trộn được vào bữa tiệc mà nhà họ Thẩm tổ chức cho Thẩm Xán, nhìn thấy Thẩm Xán được cưng chiều như vậy, trong lòng liền có chút ghen tị.

Chu Kính Hiên lại còn dẫn bạn gái khác đến dự tiệc trước, còn cãi nhau với cậu ta, cậu ta rất khó chịu, rất ấm ức, nhất thời đầu óc không tỉnh táo, liền trút giận lên người Thẩm Xán.

Nếu Thẩm Xán biết được suy nghĩ của cậu ta, chắc chắn sẽ nói, anh trai à, anh ấm ức, anh khó chịu thì có thể đυ.ng người khác sao? Vậy mỗi lần anh ấm ức, anh khó chịu, chẳng phải người qua đường vô tội đều phải xui xẻo sao.

"Tôi không có cố ý mặc kệ cậu, lúc đó anh ấy nói một câu lại một câu, khiến tôi phân tâm, tôi thật sự không cố ý." Thẩm Khả Khả vừa nói, nước mắt dần dần dâng lên trong hốc mắt.