Thập Niên 80: Nữ Chính Phải Là Mẹ Tôi Mới Đúng

Chương 4

Hai vợ chồng Tống Đại Vượng bởi vì con ruột sắp đến tuổi cưới vợ nhưng bởi vì Tống Tiền Tiến nên việc này vẫn bị chặn đứng lại.

Đầu năm nay hỏi vợ cần một số tiền lễ hỏi lớn, bọn họ còn có hai đứa con trai đang chờ cầu hôn.

Tuy rằng Tống Tiền Tiến không phải con ruột của bọn họ, nhưng người trong đại đội đều biết bọn họ nhờ ôm nuôi Tống Tiền Tiến mới có hai đứa con trai sau này, cho nên có một số việc bọn họ cũng không thể làm quá rõ ràng.

Ngay tại thời điểm hai ông bà đang vì chuyện này mà rầu rĩ, đột nhiên có người nói cho bọn họ biết Tống Tiền Tiến cứu Nhan Vũ Hà rơi xuống nước, sau khi rơi xuống nước quần áo đều dán ở trên người, như thế không phải đã nhìn thấy hết của Nhan Vũ Hà rồi sao?

Hai vợ chồng Tống Đại Vượng lúc ấy sau khi nghe được tin tức này quả thực hoảng sợ, bọn họ cho rằng việc này là Tống Tiền Tiến thiết kế, vì muốn cướp phụ nữ của Trịnh Văn Quảng.

Hai ông bà khϊếp sợ, sợ người nhà họ Trịnh tới gây phiền phức, dù sao nhà họ Trịnh chính là đội trưởng đội sản xuất, tên nhãi này ăn gan hùm mật gấu mới dám cướp phụ nữ của Trịnh Văn Quảng.

Ngay tại thời điểm hai ông bà đang thương lượng đối sách, vợ Tống Đại Vượng là Hồ Chiêu Đễ đột nhiên vỗ mạnh đùi, cảm thấy việc này phỏng chừng là bọn họ nghĩ sai rồi.

Trịnh Văn Quảng chính là ứng cử viên con rể chạm tay có thể bỏng nhất trong đội, Nhan Vũ Hà này chẳng qua chỉ là một cô gái mồ côi, nếu không phải nể chút tình ý của bậc cha chú, làm sao có thể có được hôn ước này.

Hồ Chiêu Đễ vỗ vỗ bàn, quyết định đi tìm hiểu ý tứ của người nhà họ Trịnh trước, quả nhiên, mẹ của Trịnh Văn Quảng cũng không hài lòng với Nhan Vũ Hà, con trai của bà ta hiện tại ở bộ đội ít nhiều gì cũng là một chức quan, nói cách khác lấy cô gái trong thành cũng được, Nhan Vũ Hà là một đứa con gái mồ côi nên tự nhiên bà ta không hài lòng, nếu không năm ngoái cũng đã tổ chức hôn sự này rồi.

Đã biết thái độ của nhà họ Trịnh, Hồ Chiêu Đễ hài lòng, đây không phải là buồn ngủ gặp được chiếu manh sao, Nhan Vũ Hà này đã bị Tống Tiền Tiến nhìn thấy hết thân thể, cô còn có thể gả cho ai, chuyện này không những tiết kiệm chuyện thêm lễ hỏi, nhặt không vợ không nói, Nhan Vũ Hà này còn là cô giáo, về sau tiền lương còn có thể trợ cấp cho trong nhà.

Càng nghĩ Hồ Chiêu Đễ càng cảm thấy hài lòng, về phần việc này rốt cuộc có phải Tống Tiền Tiến thiết kế hay không thì bọn họ đã không còn quan tâm đến.

Chuyện Tống Tiền Tiến cứu Nhan Vũ Hà rơi xuống nước cũng nhìn thấy hết cơ thể cô rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ đại đội Thanh Tuyền, Tống Đại Vượng cùng Hồ Chiêu Đễ mang theo vẻ mặt áy náy đi đến nhà Nhan Vũ Hà cầu hôn, tỏ vẻ trong nhà bọn họ tuy rằng khổ đôi chút nhưng trách nhiệm nên chịu vẫn sẽ chịu.

Tống Tiền Tiến đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ánh mắt lúc ấy của Nhan Vũ Hà, kinh ngạc, không dám tin và đau khổ.

Người được lợi trong chuyện này ngoại trừ Tống Tiền Tiến ra cũng là Tống Tiền Tiến, không ai tin tưởng việc này không phải do anh tiết lộ.

Tống Tiền Tiến cũng từng nghĩ tới chuyện giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt người khác như thể anh đã chiếm được của hời còn khoe mẽ, tất cả lời nói liền chặn ở cổ họng.

Tuy rằng anh không biết Nhan Vũ Hà vì sao lại đồng ý hôn sự như vậy, nhưng cũng hiểu rõ nhất định là có liên quan đến lời đồn đãi, từ lúc hai người kết hôn, trong lòng cô đã coi anh là một tiểu nhân ti tiện.

Tống Tiền Tiến suy nghĩ rất nhập thần, Tống Tri Tri đi tới bên cạnh mình lúc nào mà anh cũng không hay biết.

Tống Tri Tri vươn bàn tay nhỏ bé quơ quơ trước mặt anh: "Ba, ba đang nghĩ cái gì mà nhập thần như thế?”

“Tri Tri, không phải con đang nằm trên giường sao, sao đột nhiên lại xuống rồi.

”Nói xong liền đưa tay bế cô trở lại giường.

Tống Tri Tri vội vàng lui về phía sau một bước: "Con không muốn nằm nữa, nằm mãi con cũng thật khó chịu.

" Nói xong lập tức phối hợp làm ra bộ dáng khó chịu.

“Vậy Tri Tri muốn làm gì?”Vẻ mặt Tống Tiền Tiến kiên nhẫn hỏi.

Tống Tri Tri nhìn bộ dáng này của anh đã biết mình đoán đúng, trong sách chỉ dùng vài câu lưu manh về anh để dẫn qua, nhưng Tống Tri Tri vừa rồi đã phát hiện ra, ánh mắt anh nhìn về phía mình có chờ mong cùng dịu dàng mà chính mình cũng không biết.

Tống Tiến Tiến cúi đầu nhìn thoáng qua con gái trước mặt mình, trong lòng trở nên có chút mềm mại, anh đã không nhớ nổi lần trước con gái gần gũi với mình như vậy là khi nào.

Khi còn bé Tri Tri mềm nhũn sẽ ôm cổ mình ngọt ngào gọi ba, theo tuổi tác dần tăng lên, cô bé sẽ bắt đầu xa lánh anh, nghĩ tới đây, Tống Tiền Tiến không khỏi khẽ thở dài.

“Ba, ba thở dài cái gì thế, chẳng lẽ Trịnh Viện Viện nói thật sao?”Tống Tri Tri quyết định bắt đầu từ bên Tống Tiền Tiến.

Đối với mẹ con Chung Tiểu Điềm, Tống Tiền Tiến luôn luôn không thích, nhưng bởi vì Tống Tri Tri luôn luôn thích Chung Tiểu Điềm cho nên rất nhiều lúc hai mẹ con kia đến nhà anh đều cố ý né tránh.

"Cậu ấy nói người đánh nhau với ba là họ hàng của hiệu trưởng, nói sau này mẹ ở trường chắc chắn sẽ không có trái ngọt để ăn, còn nói con phải đi ăn cơm tù nữa, lời cậu ấy nói là thật sao?" Tống Tri Tri nói xong không nhịn được dùng khoé mắt liếc nhìn Tống Tiền Tiến.

“Tri Tri đừng sợ, con bé ấy chỉ nói lung tung thôi, đây là chuyện không thể xảy ra, hơn nữa, ngày đó chúng ta căn bản không đánh nhau.

”Tống Tiền Tiến nói xong nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tống Tri Tri, lầm tưởng lúc này cô gần gũi với mình là bị lời nói của Trịnh Viện Viện dọa sợ.

“Vậy tại sao Trịnh Viện Viện lại nói như vậy, chúng con không phải bạn tốt sao?”Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Tri Tri tràn ngập mê mang cùng khó hiểu.

“Hẳn là con bé ấy nghe người khác nói, Tri Tri đừng để ở trong lòng.

" Tống Tiền Tiến nhịn xuống chán ghét mẹ con Chung Tiểu Điềm, ngược lại anh muốn nói với Tri Tri hai mẹ con này không có ý tốt, nhưng Tri Tri luôn luôn thân cận các cô, nếu như lời này do mình nói ra, phỏng chừng sẽ hoàn toàn bị phản ứng ngược.

"Vậy hôm nay dì Chung nói thế là có ý gì, ba thật sự không thích ba nuôi sao?" Tống Tri Tri nói xong ra vẻ cẩn thận liếc Tống Tiền Tiến một cái.

Vừa dứt lời, Tống Tri Tri đã nhận ra thân thể anh cứng ngắc, qua một hồi lâu mới nghe thấy anh mở miệng như không có việc gì: "Không có gì, Tri Tri đừng nghe bọn họ nói lung tung.



Nói xong dường như còn sợ cô tiếp tục truy vấn, vội vàng đứng dậy từ trong túi lấy ra hai tờ mười đồng tiền mặt thấp giọng nói: "Ba dẫn con đi dạo bách hóa cao ốc được không?"

Anh vừa rồi nhìn thấy tầm mắt Tri Tri rơi vào váy đỏ của Trịnh Viện Viện rất lâu.

“Con có thể ra ngoài sao?" Tống Tri Tri có chút vui mừng, không phải Nhan Vũ Hà nói bác sĩ bảo cô nghỉ ngơi thật tốt sao?

Tống Tiền Tiến lúc này cũng nhớ tới lời dặn dò vừa rồi của Nhan Vũ Hà, lại cúi đầu nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt cô, sau đó gật đầu: "Có thể, nhưng chuyện này là bí mật của hai chúng ta, không thể nói cho mẹ biết đâu.



Đương nhiên rồi ạ, chúng ta vỗ tay chúc mừng đi.

" Vẻ mặt Tống Tri Tri hưng phấn vươn bàn tay nhỏ bé của mình về phía anh.

Thanh âm vỗ tay vừa giòn vừa vang vang lên, Tống Tiền Tiến nhớ tới hưng phấn trong mắt Tống Tri Tri, trong mắt cũng hiện lên ý cười, anh hy vọng niềm vui như hôm nay có thể duy trì lâu một chút.

Tống Tri Tri vốn định hỏi thăm chút gì đó từ Tống Tiền Tiến, nhưng nhắc tới Trịnh Văn Quảng dường như anh cũng không muốn nói nhiều, mặc dù có chút ủ rũ nhưng Tống Tri Tri an ủi mình, còn nhiều thời gian, sau này sẽ từ từ biết thôi.

Tuy rằng không nghe được tin tức hữu dụng gì, nhưng Tống Tiền Tiến nguyện ý dẫn cô ra ngoài dạo bách hóa cao ốc coi như là niềm vui ngoài ý muốn.

Trước đó cô ỷ vào mình là người xuyên sách, còn có mẹ làm nữ chính cho nên không quan tâm tới rất nhiều thứ xung quanh hoàn cảnh hiện giờ.

Nhưng hiện tại mẹ con Chung Tiểu Điềm xuất hiện khiến cô ý thức được tất cả mọi chuyện đều thay đổi, cũng càng làm cho cô ý thức được chung quanh đều là người có máu có thịt có tình cảm, mà không phải là người hời hợt trên giấy, ý thức được điểm này, cô ngược lại có một loại cảm giác đã thấu tỏ, hoặc có thể nói là tương tự như cảm giác nhận mệnh.

Tống Tri Tri luôn luôn thức thời, sau khi nhận rõ hiện thực, trong lòng tự nói với mình đã đến thì cứ yên tâm, dù sao nếu như không có gì ngoài ý muốn, cuộc sống mới của cô đã mở ra, cho nên hiện tại cô cần phải quen thuộc hoàn cảnh cuộc sống sau này.