Lệ Tri đã quen với loại cô lập không đau không ngứa này. Sau khi ngồi xuống, nàng lựa lúc Vương Thị không chú ý liền nhíu nhíu lông mày với Lệ Huệ Trực làm cho hắn cười rộ lên, trên con đường lưu vong khó có khi gặp được một khuôn mặt tươi cười ngây thơ như thế này.
Màn đêm trong sơn cốc luôn đến rất nhanh, không biết từ lúc nào bầu trời đã chuyển sang màu trắng, ánh trăng buồn hắt lêи đỉиɦ núi, ánh sáng ôn nhu kia làm cho Lệ Tri không thể nào ngủ được mà nhìn đến ngẩn ngơ.
Khi cơn gió đêm lạnh thấu xương thổi qua mặt đất, nàng không khỏi hắt hơi một cái.
Theo thói quen Lệ Tri muốn lấy chiếc khăn tay mà nàng hay mang theo bên người ra, nhưng lại phát hiện bây giờ chiếc khăn ấy không có ở trên người nàng. Nàng chưa từ bỏ ý định nên tiếp tục tìm, cuối cùng nàng mới biết có thể là nàng đã làm mất trên đường đi đến xe ngựa.
Mọi thứ trên đường lưu vong đều rất trân quý, đương nhiên nàng cũng chỉ có một chiếc khăn tay duy nhất.
Tuy rằng chiếc khăn ấy rất có thể đã bị người khác lấy mất, nhưng Lệ Tri vẫn đứng lên, quyết định men theo con đường lúc chạng vạng nàng đã đi để tìm một chút.
Nha dịch trông coi ở phụ cận lười biếng nhìn nàng một cái, hắn không ngăn nàng lại. Sáu đến tám người nha dịch, đầu đuôi trái phải vây đội ngũ lưu vong lại, chỉ cần hoạt động trong phạm vi này, vô luận là ẩu đả hay là khóc than, chỉ cần không quá đáng thì sẽ không bị ngăn cản.
Lệ Tri vừa đi về phía xe ngựa ở cuối đội ngũ, vừa mượn ánh trăng cẩn thận xem xét những khe hở trên mặt đất và sau lưng những tảng đá mà nàng đi ngang qua.
Những người lưu vong đã kiệt sức nằm bất động như đã chết trên mặt đất, mặc cho nàng đi qua đi lại.
May mắn chính là, Lệ Tri đi được nửa đường đã tìm được khăn tay, nó rơi vào khe hở của mấy tảng đá, không bị người tham lam nhìn thấy.
Nàng ngồi xuống nhặt khăn tay, rũ sạch đất cát và bụi bặm, cẩn thận đặt vào ngực mình.
Gió đêm thổi qua rừng cây xào xạc, Lệ Tri không khỏi ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng soi rọi, bóng đêm và ánh trăng hoán đổi vị trí. Trước mắt nàng, chiếc xe ngựa vừa nãy còn ẩn núp trong đêm đen giờ đã hiện ra thân ảnh, tấm mành gấm mai trúc tùng cuộn lên thu hút sự chú ý của Lệ Tri.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng đứng lên, tầm mắt nhìn chằm chằm vào chiếc xe ngựa.
Trăng lạnh sáng ngời, sương giăng trên đất.
Thiếu niên khôi ngô tuấn tú, màu da như ngọc, gương mặt không biểu tình đang nhìn mấy con chó hoang cắn nhau.
Giữa những chiếc răng nanh đang cắn xé đó, chính là cái màn thầu nàng đã đưa.
“Đi mau!”
Trường giải Trịnh Cung hung thần ác sát thúc giục những người lưu đày bị rớt lại phía sau. Những người đó sắc mặt trắng bệch, sức cùng lực kiệt lảo đảo cố đi nhanh hơn.
Lệ Tri đi trong đội ngũ phía sau, vì để tiết kiệm sức lực nàng cắn chặt răng, một chữ cũng không nói ra, ép bản thân mình đi lên phía trước.
Mồ hôi từ hai gò má đỏ ửng của nàng chảy xuống hòa vào cổ áo ướt đẫm, mồ hôi sau lưng cũng đã làm ướt áσ ɭóŧ bên trong, khi gió lạnh thổi qua, nó giống như chiếc khăn tay được vớt từ giếng nước lên dính sát vào người, Lệ Tri không khỏi rùng mình một cái.
Gió gào thét cuốn bay bông tuyết trong sơn cốc trống trãi, khi xuyên qua những cành cây trơ trọi, nó tạo ra những âm thanh như quỷ khóc sói tru.
Xe ngựa của Tạ Lan Tư đi ở cuối đội ngũ, phía trước có một gã nha dịch đánh xe, hắn vung roi ngựa để xua đuổi những người lưu vong xung quanh, bốn bánh xe lắc lư, tiếng chuông vang lên không ngừng.
Tiếng chuông đã đưa Lệ Tri trở lại đêm qua.
Tiếng gió sàn sạt, bóng cây lắc lư.
Bên dưới bầu trời vô biên, Tạ Lan Tư tóc đen dài buông lỏng, trên khuôn mặt sáng như ngọc lộ ra thần sắc lãnh đạm. Hắn lười biếng khoác hờ một chiếc áo sam màu tím khảm xà cừ đứng trong nền tuyết mịn, một sợi dây lưng bằng tơ tằm màu đỏ thẫm rũ xuống cạnh chân hắn, ánh trăng sáng khiến hắn như không nhiễm bụi trần, giống như dải ngân hà từ trên đỉnh mây chảy xuống.