Chương 19
Văn Quan lại không biết nói gì, chọn đại một bài hát để cố gắng lấn át đi tiếng nói của Kỳ Vô Bệnh: "Cậu đừng nói gì nữa, hãy nghe nhạc đi. Vị trí này đúng chứ? Đến nơi tôi sẽ gọi cậu."
Kỳ Vô Bệnh “Ừ” một tiếng, dựa vào ghế bắt đầu suy tư, sao tự dưng lại thay đổi như vậy? Thế giới này rốt cuộc là thế nào? Bác sĩ Văn vẫn là bác sĩ Văn mà mình từng biết sao?
Một hồi suy nghĩ lung tung.
Ánh đèn neon hai bên đường đang đang không ngừng lùi xa, như những ảo ảnh, nhìn có chút chống mặt.
Trong cơn mơ màng.
Giọng nam khàn khàn trong xe có tác dụng an thần kỳ diệu, rất thoải mái và dễ chịu.
“ Edging Closer
You swing my way
But stay
Here for a while
Baby blue. ”
* Lời Việt:
" Rón rén đến gần
Em đến bên anh
Nhưng xin em đừng đi vội
Ở lại đây với anh
Ơi cô gái mắt xanh. "
Trong giai điệu ấy, Kỳ Vô Bệnh lại sắp ngủ thϊếp đi.
Mơ màng mãi cuối cùng cũng đến nhà, Văn Quan cầm con Pikachu rất ghét bỏ gõ nhẹ vào cánh tay Kỳ Vô Bệnh: “Đến rồi, xuống xe.”
Kỳ Vô Bệnh còn chưa hoàn hồn lại, nửa tỉnh nửa mê bước xuống. Cậu lảo đảo phất tay với Văn Quan, cúi đầu nói cảm ơn, rồi xoay người đi vào trong cổng nhà.
Văn Quan nhìn theo cậu đi vào, ngẩng lên nhìn tòa biệt thự ba tầng bên trong, ánh mắt dừng lại một cửa sổ ở góc tầng ba.
Căn phòng đó là căn phòng duy nhất không sáng đèn.
Nhưng bên trong lại có một người, đang đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn chằm chằm vào Kỳ Vô Bệnh đi vào bên trong.
Người đó dường như cảm nhận được ánh mắt của Văn Quan, rất nhanh liền biến mất.
Văn Quan thu hồi tầm mắt, lái xe rời đi, bình tĩnh như thể không nhìn thấy gì cả.
Mở cổng ra, ánh sáng lập lòe như ban ngày, hận không thể bật cả đèn nhà vệ sinh lên.
Kỳ Vô Bệnh suýt tí nữa bị chọc cho mù.
Cậu vịn vào lan can chuẩn bị trở về phòng nghỉ ngơi, chưa kịp bước đi thì bị Hoắc Loạn nắm chặt lại.
“Chú nhỏ ơi, tối nay mẹ và Chu Hủy đều không ở nhà.”
Kỳ Vô Bệnh nhìn về phía cậu bé: “Thì?”
Hoắc Loạn chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt mong đợi: “Cháu có thể vào ngủ với chú không?”
Kỳ Vô Bệnh không hề nghĩ ngợi liền từ chối ngay: “Không thể.”
Hoắc Loạn càng túm chặt hơn: “Cháu biết chú đang chơi trò ghép hình, cháu có thể giúp chú!”
Cậu bé lôi kéo Kỳ Vô Bệnh đi lên lầu: “Cháu biết phần còn thiếu ở đâu.”
Kỳ Vô Bệnh có hơi dao động, những bức tranh này quả thực đang gặp chút trở ngại, luôn cảm thấy như chưa hoàn thành, giống như có thứ gì đó đang mắc kẹt trong cổ họng chưa nuốt xuống được, rất khó chịu.
Cậu không giằng ra, đi theo sau.
Hoắc Loạn chạy rất nhanh, Kỳ Vô Bệnh theo rất mất sức, cậu đã chuẩn bị tinh thần rèn luyện thân thể rồi, vậy mà yếu quá.
Không biết đã chạy bao lâu, họ đến trước một cánh cửa, chính là căn phòng tối om đó.
Hoắc Loạn mở cửa ra, đi thẳng vào trong, nhanh chóng biến mất.
Kỳ Vô Bệnh bình tĩnh đứng bên ngoài chờ đợi.
Một phút sau, đèn sáng lên.
Hóa ra là một phòng tranh.
Nhưng không phải vẽ trên giá vẽ, mà là vẽ trên tường.
Đèn trắng nhợt treo ở giữa phòng, cả căn phòng cực kỳ lớn, như là hai căn phòng đã được thông với nhau thành một căn.
Trên vách tường hình tròn không biết dùng thứ gì vẽ ra một vật khổng lồ.
Liên kết lại giống như một con rắn chín đầu, lại giống như một dạng chữ viết nước ngoài được phóng đại, nhưng ở giữa lại thiếu đi rất nhiều phần.
Điều kinh hãi hơn nữa là, ngay cả trên trần và sàn nhà cũng đều có những hình vẽ này.
Hoắc Loạn đứng ở giữa, như một tiểu yêu tinh sa vào vực sâu địa ngục, chỉ là trên người mặc áo ngủ trắng viền ren đã dính đầy những vết màu đen đó.
Nụ cười trên mặt cậu ta trở nên âm u dị thường.
Cậu ta đứng đó cười rất vui vẻ thì thấy Kỳ Vô Bệnh vẫy tay với cậu ta: “Cậu ra đây ”
Hoắc Loạn ngoan ngoãn đi ra ngoài: “Chú ơi, làm sao vậy?”
Kỳ Vô Bệnh bảo cậu đi theo sau, đi thẳng về phòng, rồi ôm ra một đống giấy, toàn là những bức tranh mà cậu đã ghép lại và dán chặt, cậu nhét cái đống đó vào tay Hoắc Loạn.
Sau đó, cậu hỏi: “Cháu có buồn ngủ không?”
Hoắc Loạn phấn khích lắc đầu, “Không buồn ngủ! Cháu có thể chơi cả đêm!”