Chương 13
Mái tóc đen mượt mà, rất giống như tóc thật, đôi mắt cũng rất chân thực, đôi mắt trong trẻo, ngoài trừ lông mày hơi lệch ra thì các đường nét trên khuôn mặt cũng khá ưa nhìn.
Đó là một cái đầu búp bê mô phỏng.
Miệng của nó vẫn đang không ngừng cử động, dường như có cơ quan bên trong, âm nhạc phát ra từ miệng nó.
Kỳ Vô Bệnh nhìn nó một lúc, thấy nó khá đẹp liền mang theo bước đi.
Cơ thể nó còn đung đưa theo giai điệu, tạo ra nhịp điệu của một bản Waltz.
Kỳ Vô Bệnh cảm thấy có một cái đầu biết hát để làm loa trong phòng thì cũng khá vui.
Thế là, cái đầu xuất hiện đột ngột trong đêm đó đã trở thành vật trang trí trong phòng cậu, được đặt ở giữa giá vẽ.
Rất chói mắt.
Nghe bản Waltz và chơi ghép tranh, cậu đã chơi tù tì đến năm giờ sáng.
Khi cảm thấy buồn ngủ, chuẩn bị đi ngủ lại không biết tắt nhạc thế nào, cậu bắt đầu cảm thấy ồn ào, đành phải mang cái đầu ra khỏi phòng và treo nó ở cửa cầu thang hành lang, làm người giữ cửa cũng khá hay.
Cái đầu bị treo lơ lửng trên lan can tạo ra hiệu ứng thị giác rất ấn tượng.
Người gây ra sự việc này ngắm nhìn một lúc, rồi thảnh thơi trở về ngủ.
Ngủ một giấc từ trưa đến chiều tà.
Bốn giờ rưỡi chiều, Kỳ Vô Bệnh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Cảm thấy rất tốt, sức lực cũng hồi phục không ít, tinh thần cũng tích cực hơn.
Cậu dọn dẹp một chút, chọn một bộ đồ thể thao màu đen, rất rộng rãi, cảm giác như bị gió lùa vào.
Kỳ Vô Bệnh cũng đang cố gắng thích nghi với gu thẩm mỹ hip-hop kỳ lạ, cuối cùng quyết định không đội mũ, cậu chuẩn bị cho mình tinh thần tích cực hướng về phía trước, ra ngoài hít thở ánh nắng mặt trời, cảm giác như một thiếu niên tràn đầy sức sống.
Nhưng khi cậu thay giày và bước ra cửa thì phát hiện trời đang âm u.
Thời tiết vừa mới mưa xong, nhiệt độ hơi lạnh, mặt đất cũng ướt sũng, không khí tràn ngập mùi đất sau cơn mưa rất dễ chịu.
Cậu muốn tiết kiệm tiền nên không đi taxi, đi đến lề đường và chờ xe buýt.
Trên xe buýt chỉ có vài người, rất yên tĩnh.
Cậu dựa vào cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Trời như thế này, nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người đi bộ, họ đều vội vã, mặc đủ kiểu áo khoác khác nhau.
Khi xe vào đến khu trung tâm, người càng nhiều hơn, góc phố là nơi nhộn nhịp nhất, cũng gần bệnh viện mà Văn Quan đang ở, Kỳ Vô Bệnh liền đứng dậy, đến trạm thì xuống xe.
Cậu định đi dạo quanh khu vực này.
Ngoài những trung tâm mua sắm lớn rất nhộn nhịp, còn có nhiều con phố thương mại nhỏ phức tạp.
Nhiều chợ nhỏ cũng nằm ở đây.
Trời chưa tối, tất cả đèn neon bên đường vẫn chưa bật.
Những tòa nhà và ánh sáng cùng bầu không khí kỳ lạ này giống như một thành phố neon của phong cách Cyberpunk*.
* Phong cách Cyberpunk là một thể loại trong văn hóa pop, thường xuất hiện trong phim, tiểu thuyết, và trò chơi điện tử. Nó kết hợp giữa công nghệ cao và xã hội suy tàn, thường miêu tả một thế giới tương lai nơi công nghệ phát triển vượt bậc nhưng xã hội và môi trường lại đổ nát. Đặc trưng của cyberpunk bao gồm ánh sáng neon sáng rực, đô thị chật chội, công nghệ tiên tiến nhưng phân hóa xã hội rõ rệt, và cảm giác u ám, hỗn loạn.
Kỳ Vô Bệnh trước đây đã tìm hiểu trên mạng, đây là một thế giới mà cậu chưa từng thấy qua.
Rốt cuộc là đã chết hay sống lại, cậu không rõ lắm.
Đành không nghĩ nữa.
Đi dọc theo con đường đen, phía trước là một nơi giống như khu nghệ thuật.
Các kiến trúc có phong cách phá cách, tất cả đều có phong cách của các nhà máy bỏ hoang, trên tường đầy những bức tranh nguệch ngoạc, loạn xạ không biết vẽ gì, chỉ là màu sắc thực sự rất nổi bật, khiến người ta hoa cả mắt .
Cậu đút tay vào túi, miệng nhai một cây kẹo mυ'ŧ mới mua, bộ dáng trông lười biếng.
Chỉ là cặp lông mày sắc sảo và gương mặt tinh tế của cậu đã thu hút sự chú ý của một vài cô gái đang đứng bên đường, họ ăn mặc như những con bướm sặc sỡ, che miệng cười, ánh mắt đều tập trung vào Kỳ Vô Bệnh.
Đám con gái ghé lại thì thầm nói chuyện, đều muốn tiếp cận cậu, nhưng chưa kịp bước tới bước nào, chàng trai vừa ngầu vừa đẹp trai đã bỏ chạy.
Thật sự là đang bỏ chạy, như thể đang trốn khỏi dịch bệnh.
Các cô gái: "......"