Chương 8: “Không sao, chúng ta có thể làm quen lại từ đầu.”
Kì Vô Bệnh bước tới, ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu trả lời một cách quen thuộc: “Kì Vô Bệnh.”
“Cậu có xếp hàng vào không?” Bác sĩ Văn đẩy gọng kính, ánh mắt lướt qua mặt cậu rồi dừng lại trên vài tập hồ sơ trong tay, bắt đầu lật tìm từng cái, giọng điệu lạnh băng như một viên cảnh sát đang thẩm vấn tội phạm.
Kì Vô Bệnh lắc đầu: “Không xếp hàng.”
Bác sĩ Văn không nói thêm gì nữa, lật vài hồ sơ nhưng không tìm thấy hồ sơ của Kì Vô Bệnh.
“Có hẹn trước không?” Hắn ngước đầu hỏi tiếp.
Kì Vô Bệnh suy nghĩ một lúc: “Hình như là số 68 thì phải.”
Văn Quan cúi xuống nhìn, sau một lúc lâu, hắn mới “Chậc” một tiếng: “Đây là hồ sơ của Hắc Loạn, cậu ta đâu rồi?”
Kì Vô Bệnh chống cằm nheo mắt lại: “Đi vệ sinh rồi.”
Văn Quan ngước mắt: “Cậu là người nhà?”
Kì Vô Bệnh suy nghĩ một chút: “Coi như là vậy, tiện thể tôi cũng đi khám bệnh luôn.”
Văn Quan cúi đầu tiếp tục xem hồ sơ: “Không được chen ngang, xuống dưới đăng kí lại đi.”
Kì Vô Bệnh như không nghe thấy, rướn người lại gần hơn: “Bác sĩ Văn, có phải anh đã quên tôi rồi không?”
Văn Quan không nhìn lên, lạnh nhạt đáp lại: “Xin lỗi, quá nhiều người, tôi không có sức để nhớ hết.”
Kì Vô Bệnh nhún vai không sao cả, “Không sao, chúng ta có thể làm quen lại từ đầu.” Cậu ngã người ra sau, chậm rãi nói, “Tôi là Kì Vô Bệnh, vô trong vô pháp vô thiên*, bệnh trong tang tâm cuồng bệnh**.”
* Coi trời bằng vung, ngang ngược nhất đời.
** Phát rồ, mất trí.
Bác sĩ Văn cao lãnh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đánh giá cậu, phối hợp khá có lệ mà tự giới thiệu: “Tôi là Văn Quan, Văn trong thính nhi bất văn*, Quan trong lãnh nhãn bàng quan**.”
* Có tai như điếc, ngảnh mặt làm ngơ.
** Thờ ơ lạnh nhạt.
Ánh sáng trở nên dịu dàng, di chuyển nhẹ nhàng, những đốm sáng rơi xuống gò má Kì Vô Bệnh, có thể thấy được các sợi lông tơ rất nhỏ trên đó.
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt hơi lơ đãng, không rõ bây giờ mình đã chết hay là đang trong mơ, cậu nói: “Bác sĩ Văn, hình như tôi bệnh nặng hơn rồi.”
“Rất xin lỗi, phạm vi chữa trị của tôi là vấn đề về tâm lý, tôi cũng không thông thạo về khoa thần kinh não bộ.” Ánh mắt Văn Quan độc ác kết luận, tinh thần của người này đã đạt đến điểm giới hạn, không còn thích hợp để điều trị về mặt tâm lý, vô dụng rồi.
Hắn không chút do dự, thẳng thắn nói: “Tầng 29 là khoa tâm thần, cậu có thể lên đó, nhớ là đừng chen ngang.”
Kì Vô Bệnh nhíu mày, có chút không vui, “Anh không chữa cho tôi nữa à?”
Văn Quan thản nhiên: “Không có lòng cũng không có sức.”
Kì Vô Bệnh bắt đầu kiếm chuyện: “Vậy thì trả tiền lại đi, bác sĩ dởm.”
Gọng kính của Văn Quan phản chiếu ánh sáng, nhưng có thể thấy ánh nhìn ngày càng lạnh lùng, hắn nâng tay lên lấy ra một cái bình thủy tinh trong suốt ở góc bàn bên cạnh, bên trong chứa cát bạc, dưới ánh sáng lóe lên những màu sắc lấp lánh, “Tiền cậu bỏ ra không phải để mua điều trị cho Hoắc Loạn, mà là để mua thời gian của tôi.” Hắn lật ngược chiếc đồng hồ cát, “Bây giờ đã hết thời gian, cậu còn phải trả thêm một nghìn nữa.”
Kì Vô Bệnh kinh ngạc nhìn hắn, không ngờ đó, bác sĩ Văn của thế giới mới này, bề ngoài nhìn có vẻ ôn tồn lễ độ nhưng thực tế lại chẳng thay đổi chút nào, mà còn ngày càng cặn bã hơn nữa.
Cậu còn muốn nói gì đó thì nghe thấy bước chân.
Hoắc Loạn đi vệ sinh xong, tung tăng nhảy nhót trở về.
Cậu bé rất ngoan ngoãn tự giác ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Kì Vô Bệnh.
Văn Quan vừa thấy đứa trẻ này, lớp vỏ giả tạo ngay lập tức được đeo vào, khóe miệng nhếch lên ý cười ôn hòa, nụ cười nghề nghiệp giả tạo nhìn trông như thật, thậm chí còn rất ấm áp.
“Lại gặp nhau rồi.”
Hoắc Loạn cười rất đáng yêu, lộ ra hai cái lúm đồng tiền: “Anh Văn, em lại đến đây rồi.”
Thì ra không phải lần đầu tiên đến điều trị.
Kì Vô Bệnh chống cằm nhìn người bên cạnh, rất hứng thú, thái độ của bác sĩ Văn thật hiếm thấy, còn rất mới mẻ.
Trước đây khi khám bệnh cho mình, hắn không hề dịu dàng như vậy, cảm giác như hận không thể đánh chết mình.
Bác sĩ Văn đối xử thiên vị rõ ràng.
Kì Vô Bệnh bĩu môi.
Vốn định yên tĩnh ngồi xem, thế nhưng Văn Quan lại không nói gì, ánh mắt không mấy thân thiện nhìn về phía Kì Vô Bệnh, bày tỏ rõ ràng: “Cậu phiền phức quá, ra ngoài đợi đi.”
Kì Vô Bệnh tiếc nuối thở dài, thỏa hiệp, lững thững bước ra ngoài.
Sau khi cánh cửa nhẹ nhàng khép lại.
Văn Quan mới lên tiếng, giọng nói rất dịu dàng: “Hãy kể cho anh nghe về người bạn của em đi, câu chuyện về chú hề đó.”
Hoắc Loạn lập tức phấn khích, gật đầu liên tục, có vẻ rất hào hứng khi chia sẻ những điều thú vị về người bạn này.
Kì Vô Bệnh bước ra ngoài, dựa vào tường đứng một lúc, cảm thấy hơi chán.
Cậu đi dọc theo hành lang dài, vài phòng đều có bác sĩ và y tá đứng, đều đang bận rộn làm việc.
Dạo quanh một vòng, càng thêm chán, cậu định quay lại thì đột nhiên có người gọi.
“Kì Vô Bệnh?”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một cô y tá, ôm một đống hồ sơ bệnh án, đôi mắt to tròn lấp lánh.
“Là anh phải không?!” Cô ấy càng kích động hơn.
Kì Vô Bệnh lùi một bước, gật đầu: “Sao, có việc gì không?”
Cô y tá kìm nén nội tâm đang kích động nói: “Anh thay đổi nhiều quá! Em suýt nữa thì không nhận ra! Em, em cực kỳ thích tranh của anh! Không ngờ lại gặp được anh ở đây! Khi nào thì anh mở lại triển lãm tranh nữa?”
Kì Vô Bệnh hơi sửng sốt, kiếp trước cậu chưa học xong đã bước ra xã hội bắt đầu kinh doanh, mở một vài cái hắc điếm, lừa đảo, phẩm chất đạo đức xuống dốc, chưa bao giờ tiếp xúc đến nghệ thuật như vẽ tranh này.
Thì ra những bức tranh trong phòng đúng là do chính tay mình vẽ.
Cậu hoang mang trong lòng, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm, vài ba câu đã đẩy cô y tá đi, bắt đầu tìm thông tin của mình trên mạng.