Có Bệnh

Chương 5: Trọng sinh

Chương 5: Trọng sinh

Kỳ Vô Bệnh cảm thấy mình chắc chắc đã chết.

Rõ ràng bị một chiếc xe lớn tông văng ra xa, sao lại không cảm thấy gì?

Cậu cố gắng mở mắt ra, có hơi choáng váng.

Sau một hồi lâu mới chống người ngồi dậy.

Tầm nhìn cuối cùng cũng rõ ràng.

Đó là một căn phòng có chút trống trải, xung quanh ngổn ngang những giá vẽ, trên tường đầy những hình vẽ lộn xộn.

Ngay cả đầu giường cũng đặt những cây cọ vẽ.

Kỳ Vô Bệnh xoa xoa trán, không rõ mình đang ở trong hoàn cảnh nào.

Cậu lảo đảo đứng dậy, nhìn xuống bản thân, phát hiện mình không mặc áo, chỉ có mặc một chiếc quần dài bằng vải lanh rộng thùng thình.

Gương ở góc phòng phản chiếu hình ảnh của cậu.

Làn da nhợt nhạt, dáng người gầy gò, trên cánh tay có một hình xăm khá lớn, lại còn là săm màu.

Giống như một khuôn mặt người được vẽ đầy họa tiết Totem.

Trong có phần quái dị.

Kỳ Vô Bệnh đến gần hơn, bị hình xăm kỳ lạ làm cho giật mình, cậu vốn sợ đau, tuyệt đối sẽ không đi xăm hình này, thật không khoa học.

Nhìn mình ở trong gương một hồi, cậu có chút ngơ ngác, đúng là gương mặt quen thuộc này.

Chỉ là, trẻ ra rất nhiều.

Quầng thâm dưới mắt vẫn rõ rệt, nhưng tổng thể khuôn mặt trông trẻ hơn nhiều tuổi.

Nhìn vào, trông cậu chẳng khác gì một người khoảng hai mươi tuổi cả.

Kỳ Vô Bệnh cúi đầu, sờ vào cơ bụng của mình.

Lúc bị xe tông, cậu đã hai mươi bảy tuổi rồi, vì uống thuốc lâu ngày và không vận động nên cơ bụng sáu múi đã biến mất.

Giờ thì có lại rồi.

……

Không chết đã đành, sao lại còn trẻ ra thế này?

Nhưng cũng không đúng, trước đây cậu chưa từng tiếp xúc với hội họa, càng không có khả năng đi xăm mình.

Cậu dừng một chút, nhìn vào gương, cẩn thận chỉ vào bên trong đếm một lúc.

Một lát sau, cậu nói: “...Xấu quá.”

Trên đầu có rất nhiều lỗ.

Một lỗ ở khóe miệng, một lỗ trên mũi, tai thì chắc cũng phải có bảy, tám cái.

Tất cả đều đeo những chiếc khuyên màu bạc đen xen kẽ.

Trông rất “chất chơi”.

Không thể chịu nổi hình ảnh của mình trong bộ dạng nghệ sĩ phi chính thống này, Kỳ Vô Bệnh tùy tiện xỏ một đôi dép lê, uể oải bước ra khỏi phòng.

Ngôi nhà này rất lớn, phòng nằm ở tầng ba, trang trí sang trọng, rất có tính nghệ thuật, chỉ là trong ngôi nhà rộng lớn như vậy lại không có bất kỳ tiếng động nào, giống như một hòn đảo bị cô lập với thế giới.

Cậu đi xuống cầu thang gỗ, tiếng dép kéo lê rất vang, vọng khắp cả ngôi nhà, khiến không khí trở nên sôi nổi hơn một chút.

Trên tường dọc hành lang đều treo đầy tranh vẽ.

Phong cách giống hệt như các bảng vẽ nguệch ngoạc trong phòng, có vẻ tất cả đều là do một người làm ra.

Màu sắc rực rỡ, đường nét uốn lượn và trừu tượng.

Toàn bộ cấu trúc trông thật điên cuồng.

Đồ đạc cũng toàn là màu u ám, nặng nề và lạnh lẽo.

Tuy có nét giống phong cách nhà mình, nhưng rõ ràng không phải là cùng một ngôi nhà.

Đi lòng vòng một hồi, Kỳ Vô Bệnh có hơi lạnh, trong ngôi nhà này không biết từ đâu bay ra những luồng gió, từng cơn gió lạnh lẽo len lỏi khắp nơi.

Cậu quay lại phòng thay một bộ quần áo, vừa mới bước ra thì nghe thấy tiếng động từ phía sau một cánh cửa.

Nghe như có vật gì đó bị đổ xuống.

Cậu đang định đi tìm nơi phát ra tiếng động thì thấy ở cuối hành lang xuất hiện một bóng người.

Là một người phụ nữ.

Cô ta đang mặc một chiếc váy ngủ bằng lụa đen.

Khi nhìn thấy Kỳ Vô Bệnh, trong mắt chứa đầy sự ngạc nhiên, nhanh chóng bước nhanh đến: “Em còn tưởng là có người lạ đột nhập vào nhà, nghe thấy tiếng bước chân làm em giật hết cả mình, hóa ra là anh à, sao anh lại chịu ra khỏi phòng thế?”

Kỳ Vô Bệnh nhìn cô ta, vẫn còn hơi ngơ ngác, “Cô….”

“Cô cái gì mà cô, cuối cùng cũng thấy anh rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.” Người phụ nữ lắc mái tóc xoăn hất ra sau, hương thơm ngào ngạt ngay lập tức xộc vào mặt, “Đúng lúc, mấy hôm nay A Loạn cứ nhắc mãi về anh. Rõ ràng là ở cùng một nhà mà chẳng bao giờ gặp mặt được anh, dù gì cũng là chú cháu, phải thường xuyên nói chuyện với nhau hơn chứ.”

Kỳ Vô Bệnh vẫn còn mơ hồ, không biết người phụ nữ này là ai, cũng không biết A Loạn là ai, chỉ có thể im lặng đi theo sau.

Cô ta nói rất nhiều, không ngừng nói về việc Kỳ Vô Bệnh chịu ra khỏi phòng.

Kỳ Vô Bệnh nhíu mày, bị âm thanh không ngừng nghỉ làm cho khó chịu.

Người phụ nữ đi phía trước, nhanh chóng dừng lại trước một cánh cửa màu xanh thẫm.

Cô ta nâng tay lên, lộ ra một chiếc vòng tay ngọc bích xanh, cánh tay trông trắng nõn, cô ta giả vờ vô tình đung đưa trước mặt Kỳ Vô Bệnh.

Cử chỉ thật quá rõ ràng, không biết là có ý gì.

Kỳ Vô Bệnh: “……”

Thấy cậu không phản ứng, người phụ nữ dường như cứng lại, ngừng một chút rồi bắt đầu gõ cửa.

Nhưng cũng chỉ gõ nhẹ hai cái.

Trực tiếp đẩy cửa ra.

Ngay lập tức, ánh sáng chói mắt lóe lên, chói đến nỗi không mở mắt ra được.

Phải mất một lúc mới thích nghi được với ánh sáng này, Kỳ Vô Bệnh cũng nhìn thấy toàn cảnh trong phòng.

Trong phòng ngủ tròn không nhỏ, bày đầy đủ các loại đèn, tất cả đều bật, mỗi góc đều sáng như ban ngày.

Dưới sàn còn vương vãi một đống quần áo lộn xộn, nhìn như là những chiếc váy Lolita đính viền ren.

Toàn bộ mặt tường vòng tròn đều là gương.

Vô số ánh đèn nhấp nháy, phản chiếu trên mặt gương, trông cực kỳ quỷ dị và hoang đường.

Đối diện với cửa là một cậu bé chừng mười tuổi đang đứng trước gương, tay cầm một thỏi son, đang tô lên môi.

Nghe thấy tiếng động.

Cậu bé quay đầu lại.

Trên mặt phủ đầy phấn trắng bệch, quanh vành mắt còn được kẻ eyeliner đen.

Điều đáng chú ý hơn là đôi môi, tất cả đều là màu đỏ rực rỡ, có một đường còn bị tô ra ngoài, kéo dài tới má.

Gương mặt trang điểm lố lăng che đi diện mạo thật của cậu bé, chỉ thấy cậu ta nhe răng cười, giọng nói trong trẻo lanh lảnh, mang theo sự run rẩy vui sướиɠ: “Chú nhỏ?!”

Nhìn không giống người mà lại giống như một chú hề.

Nghe thấy tiếng “Chú nhỏ” này, Kỳ Vô Bệnh im lặng trong ba giây, rất phối hợp gật đầu “Ừ”.

Sau đó giơ tay, gập ngón tay lại: “Cháu nhỏ.”

Cậu bé tỏ vẻ vui mừng khó tin, ánh sáng trong mắt càng lúc càng sáng, giống như lần đầu tiên nghe thấy ai đó gọi mình như vậy.

Kỳ Vô Bệnh hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của cậu ta, đối với chuỗi sự việc kỳ lạ không thể hiểu nổi mà mình bất ngờ gặp phải, cậu đều thản nhiên chấp nhận.

Còn thích ứng khá tốt.

Ngoài cửa sổ, sắc trời dần tối lại.

Kỳ Vô Bệnh vẫn chưa ra khỏi phòng, nhưng cậu không hề sốt ruột, trong lòng cảm thấy bữa tối sẽ còn hấp dẫn hơn.

Không ở lại trong phòng của cậu bé quá lâu, ba người họ đã xuống lầu thẳng đến phòng ăn ở tầng một.

Tất cả các bóng đèn đều sáng, trong sảnh lớn cổ điển, mọi nơi đều tràn ngập phong cách tối màu yêu thích của chủ nhân.

Bởi vì có một người phụ nữ nói nhiều, Kỳ Vô Bệnh rất nhanh từ miệng cô ta biết được tên của hai người họ.

Người phụ nữ tên là Chu Hủy, là người giúp việc trong nhà.

Ngày thường cô ta phụ trách nấu ăn, dọn dẹp các thứ.

Nhưng nhìn vào trang phục và ngoại hình của cô ta, rõ ràng là một tiểu thư được nuông chiều từ bé, thật khó để liên tưởng đến công việc người giúp việc này.

Cô ta không ngồi ghế mà đi thẳng vào bếp, để lại Kỳ Vô Bệnh và cậu bé ngồi trên ghế sofa trong sảnh lớn nhìn nhau.

Cậu bé tên là Hoắc Loạn*.

* Bệnh dịch tả, thổ tả

Cái tên thật kỳ lạ.

Rõ ràng là chú cháu, nhưng họ lại chả liên quan gì với nhau.

Trò chuyện ngượng ngùng một lát, thái độ của Kỳ Vô Bệnh rõ ràng là không nóng không lạnh, nhưng trên mặt cậu bé thì vẫn ngập tràn nụ cười chân thành rạng rỡ, ngay cả lớp trang điểm như vai hề kia cũng không thể che được sự nhiệt tình bên trong.

“Chú nhỏ, hôm nay vậy mà chú lại chịu nói chuyện với cháu, cháu rất vui.” Hoắc Loạn ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng vào Kỳ Vô Bệnh, mang theo chút thận trọng.

Kỳ Vô Bệnh hỏi: “Sao trước đây không nói chuyện?”

Hoắc Loạn gảy đầu ngón tay, có chút tủi thân nói: “Bởi vì chú ghét cháu.”

Kỳ Vô Bệnh gật đầu đồng ý, quả thực là cậu rất ghét trẻ con, nhìn thấy chúng là phiền.

Cậu không tiếp lời, dù sao không có ký ức của cơ thể này, bản thân cũng không giỏi nói chuyện lắm, lại có hơi buồn ngủ.

Thật kỳ quái, từ khi mở mắt ra, giấc ngủ của cậu dường như cũng trở nên tốt hơn, luôn cảm thấy buồn ngủ.

Không khí không lạnh lẽo được bao lâu.

Hoắc Loạn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh, "Mẹ cháu còn chưa về, chắc phải đợi bà ấy về mới có thể ăn cơm được." Cậu bé có chút không vui mà bĩu môi.

Kỳ Vô Bệnh dựa vào gối mềm, nhìn cậu bé một cái: "Mẹ cháu là ai?"

Hoắc Loạn ngừng lại, mở to mắt: “Chú nhỏ, chú không sao chứ? Cái này có thể quên được à?”

Kỳ Vô Bệnh bình tĩnh bịa chuyện: “Tối qua dậy đi vệ sinh, không cẩn thận đυ.ng vào đầu, cho nên bị mất trí nhớ tạm thời.”

Hoắc Loạn: “……”

Biểu cảm bối rối và thinh lặng của cậu bé chỉ kéo dài vài giây, lập tức lấy lại tinh thần, rất hợp tác giải thích: “Mẹ ruột của cháu đã chết, mẹ kế tên là Chu Hoa Đình, là chủ nhân của căn nhà này!” Giọng điệu của cậu bé nghe có vẻ kiêu ngạo.

Kỳ Vô Bệnh lại hỏi: “Bố cháu đâu?”

Hoắc Loạn cực kỳ bình tĩnh: “Cũng chết rồi.”

Kỳ Vô Bệnh gật đầu: “Xin chia buồn.”

Cuộc đối thoại lạnh nhạt giữa hai người không khỏi khiến người ta cả thấy ngạt thở.

Rất nhanh, Chu Huỷ đã chuẩn bị xong bữa ăn mang lên, tay nghề nấu ăn còn tốt hơn cả dự kiến, lại cực kỳ phong phú, có đủ từ món canh sườn, món nóng đến món chính.

Hoắc Loạn dường như đói rất lâu, muốn đưa tay với lấy miếng thịt để ăn, mới vừa vươn tay đến cạnh đĩa, đã bị Chu Huỷ lấy đũa quất một cái thật mạnh.

Tay cậu bé lập tức đỏ ửng, vết hằn rất sâu.

“Ai cho phép con động vào?! Mẹ con còn chưa về mà đã dám ăn trước?! Quên hết quy tắc rồi sao?!” Chu Huỷ ngay lập tức không còn vẻ hiền lành vừa nãy, thể hiện sự ghét bỏ cực kỳ đặc biệt đối với hành động của cậu bé.