Chương 2: Thật ngọt
Kỳ Vô Bệnh hoàn toàn không để ý, đã sớm quen, đứng dậy đi ra ngoài một cách quyết đoán.
Quả thật là buồn ngủ, cảm giác như nền nhà đang lắc lư.
Ra khỏi phòng điều trị tâm lý của bác sĩ Văn.
Cậu dọc theo con phố vắng người chậm chạp bước đi, thân hình gầy gò nhìn thế nào cũng có phần không vững, lắc lư.
Thời tiết hơi lạnh, còn rất ngột ngạt.
Đám mây đen che khuất bầu trời, có vẻ như sắp có mưa.
Người đàn ông đem áo khoác quấn chặt hơn nữa, khăn quàng cũng quấn nhiều vòng quanh cổ, quấn mình như một con gấu.
Cơn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua.
Mái tóc đen nhánh dưới vành nón của cậu rủ xuống, xoăn nhẹ, che khuất đi đôi lông mày và mắt của cậu, trông có chút suy sút. Cậu nheo mắt lại, mệt nhọc bước đi, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể, ý chí đã không biết trôi đi đâu.
Không xa phía trước, ở một góc phố có một đứa trẻ đang đứng, trong tay còn đang cầm một chiếc bóng bay, khi thấy Kỳ Vô Bệnh chậm rì rì đi ngang qua, thằng nhóc đó không hiểu sao lại đưa tay giữa về phía cậu.
Tuổi còn nhỏ mà đã làm ra một khẩu hình không sạch sẽ.
Rõ ràng là “Fuck.”
Kỳ Vô Bệnh nhìn đứa trẻ ấy nhếch miệng cười hả hê, không chút do dự xoay người lại, đứng trước mặt nó.
Cậu lấy từ trong túi ra một món đồ nhỏ, là một viên kẹo cứng.
Viên kẹo bên ngoài còn được bọc một lớp giấy màu phát sáng, trong bối cảnh xám xịt đen trắng, có vẻ phá lệ tươi đẹp sáng sủa.
“Em có muốn ăn kẹo không?” Kỳ Vô Bệnh kéo khóe miệng hỏi.
Đứa trẻ nhìn vào viên kẹo trên tay cậu, đôi mắt không chớp một cái, lớn tiếng nói: “Muốn!”
Kỳ Vô Bệnh cúi người, giọng điệu nhẹ nhàng: “Nếu anh cho em kẹo, em có thể cho anh xem bóng bay của em không?”
Đứa trẻ bĩu môi, có chút không vui nhưng vẫn bị viên kẹo màu sắc kia hấp dẫn, nó có hơi do dự, lề mề đưa bóng bay cho cậu, rồi nhanh chóng chộp lấy viên kẹo.
Nó gắt gao nắm chặt trong lòng bàn tay, ánh mắt vẫn dõi theo Kỳ Vô Bệnh, sợ rằng cậu sẽ lấy mất bóng bay của nó.
Kỳ Vô Bệnh không hề đi, cầm lấy dây bóng bay, yên lặng ngẩng đầu nhìn vệt đỏ lơ lửng trên bầu trời xám xịt kia.
“Em có biết tại sao bóng bay phải được buộc một sợi dây không?” Người đàn ông hạ giọng.
Đứa trẻ “xì” một tiếng, “Anh là đồ ngốc hả? Tất nhiên là để không cho nó bay đi chứ sao !”
Kỳ Vô Bệnh nhìn xuống nó, bất ngờ bật cười nhẹ, “Thật à, nhưng có sợi dây thì nó vẫn sẽ bay đi mà.”
Vừa nói xong, cậu liền buông lỏng tay, chiếc bóng bay ngay lập tức bị gió cuốn lên, quay vài vòng rồi bay lên cao.
Càng ngày càng xa.
Đứa trẻ ngơ ngác.
Kỳ Vô Bệnh đặt hai tay vào túi, thưởng thức biểu cảm của nó, rồi nhấc chân rời đi, trong ánh mắt tràn đầy niềm vui ấu trĩ khi đạt được thành công.
Sau hai bước.
Đứa trẻ “oa” lên một tiếng khóc lớn, đầy thương tâm.
Tiếng gào thét sắc nhọn vang lên, khiến người nghe không khỏi cảm thấy xót xa.
Tâm trạng của Kỳ Vô Bệnh rất tốt, bước chân của cậu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cậu thả lỏng lại thích ý, lười biếng cong lưng, đi một cách thong thả.
Cảm giác như bầu trời cũng sáng hơn rất nhiều.
Đứa trẻ khóc, nước mắt và sổ mũi dính đầy trên mặt, đau lòng đến mức sắp ngã quỵ xuống đất.
Bỗng nhiên, giữa những giọt nước mắt mơ hồ, có một bóng hình xuất hiện trước mặt, trong tay còn cầm theo một quả bóng bay màu đỏ.
Nó vội vàng đưa tay lên lau nước mắt, nghĩ rằng kẻ xấu kia đã phát hiện ra lương tâm nên quay lại bồi thường cho mình một cái mới.
Khi tầm nhìn rõ ràng, nó mới nhận ra, đó là một người xa lạ.
Người đàn ông cao lớn, mặc bộ vest màu xám bạc, cử chỉ tao nhã, khí chất quý phái, hoàn toàn khác xa với kẻ vừa nãy chỉ lộ ra hai con mắt đáng sợ.
Trên sống mũi hắn có một cặp kính viền bạc, môi mỏng cong nhẹ, cười một cách dịu dàng vô hại, khiến người khác không tự chủ được mà muốn gần gũi.
"Đừng khóc nữa, anh có một quả bóng bay, có thể tặng cho em."
Đứa trẻ nấc nghẹn đưa tay ra: "Chú... chú thật tốt..."
Người đàn ông liền đưa quả bóng cho nó, nhìn thấy khuôn mặt biến từ khóc sang cười của đứa trẻ, hắn nhẹ nhàng hỏi: "Em đang cầm cái gì vậy?"
Đứa trẻ không có chút đề phòng nào với hắn, rất tin tưởng mà mở bàn tay ra, oán giận nói: "Đây là kẹo mà kẻ xấu kia cho em! Anh ta là kẻ lừa đảo! Đã làm cho bóng bay của em bay đi rồi!"
Người đàn ông ngồi xổm xuống: "Cho anh xem nó ra sao, rồi sẽ mua cho em một ít, một viên thì làm sao đủ ăn?"
Đứa trẻ không lau nước mắt nữa, nhanh chóng duỗi tay đưa cho hắn, đồng thời kéo kéo tay áo của hắn, bàn tay nhỏ bẩn thỉu để lại vài dấu vết, "Vậy chú mau đi mua cho em đi! Em muốn ăn thật nhiều kẹo!"
Văn Quan cầm lấy viên kẹo kia, đứng lên nghiêm túc nhìn, sau đó bỏ vào trong túi.
Đứa trẻ không ngừng thúc giục, "Đi đi đi! Em cùng đi với chú..."
Văn Quan nghe âm thanh líu lo của đứa trẻ, trên mặt phảng phất mang theo vẻ bất đắc dĩ như đang cưng chiều, hắn chậm rãi nâng tay lên, nhìn quả bóng bay màu đỏ đang bay lơ lửng trước mặt, nhẹ nhàng mà phủ xuống.
"Bùm—" một tiếng.
Quả bóng bị nổ.
Âm thanh thật lớn vang lên, màu đỏ vỡ nát, đứa trẻ lần này bị dọa cho choáng váng, nó vẫn giữ nguyên hành động kéo dây, như thể bị ấn nút tạm dừng, ngây ngốc mà mở miệng.
Văn Quan thu tay về, nét dịu dàng trên mặt vẫn chưa biến mất, hắn rũ mắt, thờ ơ nhìn lên dấu vết do bàn tay bẩn của đứa trẻ để lại trên tay áo, lại không chạm vào, sự ghét bỏ trong mắt rõ ràng.
Trong sự im lặng, hắn nhấc chân rời đi, sống lưng thẳng tắp, cặp chân dài bước đi thong dong, bóng lưng đẹp mắt.
Sau năm bước.
Đứa trẻ "oa" một tiếng khóc lên, vang trời vang đất.
Tiếng khóc cao vυ't như muốn chọc thủng đám mây, đâm thẳng vào tai, cực kỳ thê lương.
Văn Quan không quan tâm, như thể đang nghe một khúc nhạc, thưởng thức và thư giãn, khóe miệng cong lên, lấy ra viên kẹo kia.
Hắn thong thả bóc lớp vỏ bên ngoài, nhìn viên kẹo trong suốt bên trong, liếʍ liếʍ môi, ưu nhã bỏ vào trong miệng.
Trong khoảnh khắc đó, hắn mỉm cười híp mắt.
"Thật ngọt." Hắn nói.