Kế Hoạch Đầu Tiên Sau 18 Tuổi

Chương 4: Lâu rồi không gặp

Tiết cuối cùng, cả lớp yểu xìu vì cạn kiệt sức lực khi học các môn khác mà nằm dài trên bàn. Tiếng bước chân của thầy giáo mới đi vào làm cả lớp rộ lên, các bạn nữ thì hét lên như bỏ được sự mệt mỏi trong người.Nghe vậy Thịnh Duy ngước đầu lên nhìn, nghĩ trong lòng. (Thì ra là thầy giáo mới đang dạy môn tiếng anh, ngũ quan người này nhìn cũng được nhưng vẫn không đẹp bằng cậu ấy đâu.)

Cuối đầu xuống nằm dài trên bàn, người trên bục giảng bắt đầu giới thiệu.

"Chào các em, anh là Trần Chí Dũng cứ gọi thầy là thầy Chí Dũng hay thầy Dũng cũng được, thầy sẽ dạy tiếng anh cho các em từ hôm nay đến hết cuối năm. Các em có câu hỏi gì thì cứ mạnh dạng hỏi."

Nghe vậy từng người trong lớp học cứ nhau nhau, xoay người thầy kia mà hỏi, nhờ vậy cậu lại thấy lớp học có lại sức sống rồi.

(Lớp như mới luôn, tưởng đâu tiết đầu không.)

Xoay đầu nhìn về Minh Quân mặt cậu ấy vẫn toả ra vẻ thản nhiên như chưa có chuyện gì mà lật sách ra xem.

Hình như cậu ấy thấy ánh mắt của cậu rồi, chân mày chứ chau lại, vẻ rất khó chịu. Sau đó Thịnh Duy liền đưa mắt qua chỗ khác.

"Cốc, cốc." Tiếng cái bàn cậu đang ngồi được gõ lên. Nghe vậy cậu ngước mắt lên nhìn, không biết từ khi nào vị thầy giáo tên Dũng kia đã đến trước bàn cậu rồi, chắc là vì lúc cậu ngắm nhìn Minh Quân đến mức si mê nên không phát hiện mà.

"Xong tiết này, em xuống phòng làm việc với anh, hôm nay chú dì đi vắng nhờ anh dẫn em đi cơm, tiện ăn mừng ngày đầu đi dạy của anh."

(Mình có biết anh ta là ai đâu?)

Đôi mắt cậu ngạc nhiên chưa hiểu đều gì nhìn người đang đứng trước bàn cậu, chưa kịp suy nghĩ thì lớp lại ồ lên như hiểu chuyện gì đó.

Nói xong người kia xoay người đi lên bục giảng bắt đầu bài học.

Sau giờ học, không biết như nào sao khi dọn hết sách vào balo cậu lại bước đến trước phòng làm việc của người thầy mới đến này rồi đứng đó chờ người kia đi ra. Không lâu sao cửa mở ra, nhìn thấy cậu khuôn mặt tươi tắn kia nhìn cậu rồi cười.

"Thầy ơi, hình như em có gặp thầy rồi hả?"

Nghe Thịnh Duy hỏi vậy người kia không còn cười nữa nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên nói: "Anh là Chí Dũng nè, lúc trước chúng ta thân lắm mà, năm em 10 tuổi anh theo bố mẹ đi sang nước khác ở sao mới 8 năm em quên anh mất rồi. Buồn thật."

Nghe vậy cậu bắt đầu lục tung trí nhớ về người tên Chí Dũng này nhưng có vẻ là phai nhoà rồi.

"Hình như em quên mất rồi, xin lỗi anh."

Chí Dũng giơ tay lên xoa xoa đầu cậu rồi nói: "Không sao đâu, anh ở đây cho đến hết học kì mà, chúng ta làm quen lại, được chứ?"

Cậu gật đầu, sao đó nói với anh.

"Chào anh, em là Nguyễn Thịnh Duy rất vui được quen biết anh."

Nghe cậu chào xong, Chí Dũng cũng chào lại giống cậu.

"Chào em, anh là Trần Chí Dũng, anh cũng rất vui làm bạn với em, nếu em có khó khăn gì trong học tập cứ đến tìm anh."

Chào hỏi xong cậu cùng anh nhìn nhau cười. Đang vui vẻ thì cậu bỗng có cảm giác gì đó rất ớn lạnh ở sau lưng nhỏ giọng lại nói với anh.

"Anh có cảm thấy ớn lạnh không? Chúng ta mau đi ăn thôi."

Tiếng Thịnh Duy vừa dứt, anh nhìn cậu rồi gật đầu, không hẹn mà cùng nhau chạy, cậu thì chạy ra cổng còn anh thì chạy xuống hầm xe lấy xe.