Omega Ngốc Nghếch Trói Buộc Hệ Thống Quay Ngược Thời Gian

Chương 27: Cuộc sống là một vùng đất rộng lớn.

*Đậu Nga: là nhân vật chính trong vở kịch cổ điển của Trung Quốc mang tên "Oan Đậu Nga" (hay còn gọi là "Tuyết giữa mùa hè") do nhà viết kịch Quan Hán Khanh sáng tác.

Nhưng mà…

Không biết uống rượu mà cứ cố gắng đỡ rượu, tính cách của thư ký Tống quả thật rất cứng đầu.

Ngay lập tức, hình ảnh bàn tay bị bỏng đỏ của thư ký Tống hiện lên trong đầu Giản Dục Hành. Hôm qua, vô tình chạm vào tay đối phương, anh cảm thấy tay của Tống Nhược Thần rất mềm, những đốt ngón tay mảnh khảnh đến mức anh có cảm giác như có thể dễ dàng bẻ gãy.

Chỉ bị bỏng nhẹ thôi mà đã đỏ như vậy.

Thư ký Tống là muốn dùng cái thân thể này để đối đầu với anh mãi sao?

Đang suy nghĩ miên man, điện thoại của Giản Dục Hành để trên ghế xe reo lên.

"Alo, anh trai?" Anh nghe máy, "Có chuyện gì vậy?"

"Năm nay, em đến phát biểu cuộc họp thường niên nhé." Giản Phong nói, "Nhân tiện giới thiệu em với toàn thể nhân viên."

"Không vấn đề gì." Giản Dục Hành đáp.

Phát biểu thôi mà, chuyện nhỏ.

"À mà này." Giản Phong nói, "Cuối tuần này, nhị thiếu gia nhà họ Trần rủ đi nhảy dù, tôi nhớ là trước đây em thích chơi mấy trò mạo hiểm mà, em có đi không?"

"Không đi." Giản Dục Hành từ chối thẳng thừng, "Em là trạch nam mà."

Giản Phong: "……?"

[Khò khò]

[Khò…?]

[Tống Nhược Thần tỉnh dậy đi.]

[Tôi cỏ cỏ cỏ]

“Cậu đang làm gì vậy… nếm thử trăm loại cỏ à?” Tống Nhược Thần đang nằm trên giường mở mắt ra.

[Đang kiểm tra số dư ví điện tử, hiện tại số dư là 0 giây.]

“Thật là hết tiền rồi à?” Ánh mắt lờ đờ của Tống Nhược Thần bỗng chốc tập trung lại, “Cái gì????”

Tống Nhược Thần ngã ngửa ra sau. Tiền của cậu đâu hết rồi?

[Tôi đang kiểm tra, hệ thống của tôi hiển thị người rút tiền là anh, người thực hiện giao dịch là tôi, thời gian là tối qua… 21h03, anh đã sài 4 lần liên tiếp.]

"Tao chắc chắn đang trải qua một khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời." Tống Nhược Thần nói một cách chắc chắn.

Một người một hệ thống đi lòng vòng trong nhà, cuối cùng dừng lại trước đống mảnh vỡ thủy tinh trong thùng rác và bàn tay bị bỏng đỏ của Tống Nhược Thần, cả hai đều rơi vào im lặng.

[Quá xa xỉ rồi đấy.]

Hệ thống nói.

"Ừm..." Tống Nhược Thần gật đầu, "Tiền lương của tao không còn được yên ổn nữa."

"Vậy thì gần đây tao sẽ ngoan ngoãn làm người." Tống Nhược Thần nói, "Chúng ta hết tiền quay lại quá khứ rồi." [Cũng có thể không cần làm người, tiền quay lại có thể mua được mà, anh muốn mua không?]

"Sao không nói sớm hơn." Tống Nhược Thần phấn khởi, "Mua một cân đi."

[Một giây quay lại quá khứ tương đương với 1000 đồng tiền lương của thư ký Tống, anh có muốn đổi không?]

"Không cần đâu." Tống Nhược Thần nói, "Chẳng có gì mà, tao Tống Nhược Thần không dám làm."

Cậu ngáp một cái, mắt nhắm mắt mở đi vào bếp, pha cho mình một bát ngũ cốc trái cây.

[Nếu anh say thì tôi cũng sẽ say, anh còn nhớ đã xảy ra chuyện gì tối qua không?]