"Tống Nhược Thần, cậu mặc cái này rất hợp."Yến Từ khen ngợi.
Có hợp không thì không biết, nhưng mà ấm là được rồi.
"Phu nhân." Cậu nhìn đồng hồ trên tường, "Gần đến giờ dự tiệc rồi, chúng ta nên đi thôi."
Giản Dục Hành uống một ngụm trà trong văn phòng, sau đó xử lý một số công việc. Đến khi kim đồng hồ chỉ 6 giờ, anh xuống lầu, lái xe đến địa điểm tổ chức bữa tiệc gia đình.
Vị trí mà thư ký Tống đặt thực sự rất khó tìm. Nó không xa công ty, nhưng con đường lại rất khó đi.
Không biết chỗ này có gì đặc biệt mà lại thu hút được một thư ký hoàn hảo như vậy.
Thư ký hoàn hảo ấy mỗi ngày đều mặc một chiếc sơ mi trắng, trên mặt luôn mang vẻ lạnh lùng.
Giản Dục Hành tắt máy xe, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một đôi tai thỏ trắng đang đung đưa.
Giản Dục Hành: "?"
"Tôi đã mắng anh trai tôi theo lời cậu nói."Yến Từ vừa cúp điện thoại vừa nói, "Anh ấy giận dỗi rồi."
"Tốt." Con thỏ nói.
"Có phải hơi quá đáng không?"Yến Từ nói, "Dù sao cũng là anh ruột, tôi làm vậy có phải là tự đánh tự mắng không?"
"Không phải." Con thỏ nói, "Cái này gọi là "ăn miếng trả miếng"."
Yến Từ: "?"
Giản Dục Hành: "..."
"Chào anh, Giản tổng." Tống Nhược Thần liếc nhìn người đàn ông, chào hỏi một cách qua loa, "Đợi anh lâu rồi, mời anh ngồi."
Bữa tiệc gia đình này không có nhiều người, ngoài một vài người thân của nhà họ Giản ra thì còn có các cấp lãnh đạo trong công ty.
Giản Dục Hành ngồi đối diện với Tống Nhược Thần, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
"Chào mừng em trai trở về." Giản Phong lên tiếng.
Mọi người cùng nâng ly, ánh mắt của Tống Nhược Thần xuyên qua chiếc ly, dừng lại trên đĩa cánh gà chiên trứng muối đối diện.
Thơm quá, muốn ăn.
Giản Dục Hành ngồi gần đó, đã kẹp đi hai cái rồi.
Mọi người đều đặt đũa xuống.
Giản Phong đưa đũa về phía con vịt quay, nhưng con vịt quay nhanh chóng bị người khác chuyển đi.
Tống Nhược Thần đang cố hết sức xoay mâm, sắp chạm được đến cánh gà chiên trứng muối rồi…
Tống Nhược Thần: "..."
Tại sao mọi người lại nhìn tôi? Sao ai cũng nhìn tôi vậy?
Sao chỉ có mình phản diện là không nhìn tôi?
Giản Dục Hành đang cúi đầu ăn cánh gà, anh hơi đói, ăn một miếng gà, cả người cảm thấy ấm áp.
Nhận thấy sự xáo trộn trên bàn, anh cũng ngẩng đầu lên, rồi khóe miệng cong lên.
Thư ký hoàn hảo đã mắc lỗi, thật là sướиɠ...
Leng keng.
Giản Dục Hành: "..."
Cảm giác ấm áp vừa rồi biến mất, miếng gà mà anh vừa ăn đã xuất hiện nguyên vẹn dưới đáy bát.
Lại thế này nữa rồi.
Cũng được, anh sẽ không ăn nữa, anh muốn xem tận mắt xem thư ký Tống sẽ làm gì.
Giản Dục Hành ngẩng đầu lên, chờ đợi một màn hay.
Bên bàn đối diện, Giản Phong vừa mới nhìn về phía con vịt quay. Tống Nhược Thần nhướng mắt, cầm đũa gắp chung, kẹp một miếng vịt quay, đặt vào đĩa của Giản Phong, rồi đẩy về phía Yến Từ.
"Phu nhân, mời." Tống Nhược Thần nói, "Đây là quà của Giản tổng dành cho anh."
Giản Dục Hành: "?"
Giản Dục Hành: "?????????"