Yến Từ cười ngạc nhiên khi cầm chiếc vòng tay kim cương. "Thư ký Tống, suýt nữa thì tôi tưởng anh ấy không còn yêu tôi nữa."
Yến Từ nói, "Tối qua khi chúng tôi đi dạo, anh ấy thậm chí còn không bước chân trái trước tôi."
Tống Nhược Thần:"..."
Các nhân vật chính trong những cuốn tiểu thuyết ngôn tình sướt mướt đều nhạy cảm và dễ tổn thương như vậy à. Sau sự kiện, cậu đi nhờ xe của Yến Từ và đi về công ty, vừa kịp giờ ăn tối. Tối nay ăn bánh mì nướng và bánh pudding caramel, Tống Nhược Thần cầm khay đi lên sân thượng công ty, định tìm một chỗ thoải mái để ngắm hoàng hôn và ăn tối.
Hoàng hôn rất đẹp, nhưng vị trí mà cậu nhắm tới đã có người ngồi rồi.
Giản Dục Hành đang ngồi bên bàn ăn, tay phải chống cằm, ánh mắt dừng trên khuôn mặt cậu.
Tống Nhược Thần quay người định đi, nhưng chưa đi được hai bước thì phía sau truyền đến giọng nói chế giễu của đối phương
"Thư ký Tống, qua đây."
Tống Nhược Thần dừng chân, cứng đầu cứng cổ đi tới, ngồi xuống đối diện Giản Dục Hành.
"Nhị thiếu gia, có việc gì sao?" Tống Nhược Thần hỏi.
"Có." Giản Dục Hành nói, "Thông tin trong cơ sở dữ liệu nhân viên công ty, phần về tôi, là sai."
"Sai chỗ nào?" Tống Nhược Thần hỏi.
"Tuổi." Giản Dục Hành nói, "Là 23, chứ không phải 24."
"Ồ." Tống Nhược Thần chẳng suy nghĩ gì, "Vậy để đến năm sau là được rồi, năm sau sẽ đúng."
Giản Dục Hành: "..."
"Thư ký Tống." Giản Dục Hành đưa tay ra, nắm lấy cà vạt của omega trước mặt, vuốt ve một lúc, rồi nhẹ nhàng kéo căng. "Người cập nhật cơ sở dữ liệu nhân viên là cậu."
Tống Nhược Thần bị kéo ngả người về phía trước, cuối cùng cũng cảm nhận được luồng khí lạnh nguy hiểm bao quanh alpha.
Giản Dục Hành nói: "Cậu đối với người sếp mới này, có vẻ không mấy nhiệt tình nhỉ?"
"Tao? Lại là tao à?" Tống Nhược Thần thầm nói trong đầu, "Công ty không có tao chắc sập mất, cả cuốn tiểu thuyết chỉ có mình tao và nhân vật phản diện làm việc thôi."
[…]
"Biết rồi." Tống Nhược Thần nói, "Lát nữa sẽ đi cập nhật thông tin cho nhị thiếu gia."
Cậu bưng khay chạy mất dạng.
Nhân vật phản diện thật đáng sợ, lần sau gặp lại, cậu phải quay lại điểm lưu để chạy trốn thôi.
Nhìn thấy omega chạy đi vội vã, Giản Dục Hành cảm thấy tâm trạng mình bỗng nhiên tốt hơn hẳn. Bầu trời thành phố vào buổi chiều thật đẹp, khiến anh thư giãn một cách hiếm hoi.
Mấy ngày nay mới vào công ty, có lẽ là quá bận rộn nên đến nỗi sinh ra ảo giác rồi.
Làm sao hồ bơi lại không có mép được, thang máy làm sao có thể kẹp người đi đi lại lại được chứ, ha ha ha.
"Rầm."
Một quả bóng tennis bay tới, đập thẳng vào đầu Giản Dục Hành.
"A a a nhị thiếu gia, xin lỗi!" Cung Hỏa vừa lăn vừa bò chạy tới, "Không ngờ anh lại ở đây."
"Không sao." Giản Dục Hành nói.