Buổi tiệc tối này là nơi giao lưu của giới thượng lưu, Giản Dục Hành đã lâu không trở lại, nên có nhiều người đến tìm anh giao tiếp. Sau khi xã giao vài người, anh gặp anh trai Giản Phong đang nói chuyện với người khác.
"Đến rồi?" Giản Phong gọi, "Thư ký Tống lái xe thế nào?"
"Cảm giác rất mạnh." Giản Dục Hành nói, "Như đi trên núi."
Giản Phong: "?"
Giản Phong không hiểu, chỉ nói: "Nhân tiện lần này đến, thư ký Tống coi như đã xin lỗi cậu, hãy bỏ qua vụ việc trong buổi họp chiều nay."
Giản Dục Hành khẽ cười giễu cợt.
Xin lỗi thì không có, chỉ có màn đi xe lùi, chỉ thiếu mỗi việc không viết lên đôi mắt lạnh lùng đó chữ quật cường và kɧıêυ ҡɧí©ɧ nữa thôi.
Người thông minh và bình tĩnh như vậy, nhưng mùi vị của pheromone thì lại ngọt ngào.
Thế nhưng rốt cuộc, cũng chỉ là một người thư ký công cụ lạnh lùng và quật cường.
Tóm lại cũng không có gì quá xúc phạm anh, bỏ qua chuyện đó, cũng không phải không được…
"Thư ký Tống đi đâu rồi?" Giản Phong hỏi.
Giản Dục Hành chỉ một chút về khu tự phục vụ: "Đang theo chị dâu."
Màn hình điện thoại của Giản Dục Hành sáng lên, là cuộc gọi từ trợ lý, anh đi sang một bên để nhận.
"Có chuyện gì?" Anh hỏi.
"Ông chủ." Cung Hỏa nói, "Tôi đã kiểm tra mạng nội bộ của công ty, phát hiện một chuyện rất thú vị."
Khu vực ăn uống của bữa tiệc, đã thoát khỏi debuff* [Ánh mắt của nhân vật phản diện], Tống Nhược Thần cảm thấy thoải mái hơn.
*Debuff là một hiệu ứng tạm thời có thể được gây cho cả người chơi lẫn kẻ địch. Hiệu ứng này sẽ biến mất sau vài giây.
Yến Từ không hổ là nhân vật chính xui xẻo trong tiểu thuyết sướt mướt, trong khi cậu đang thưởng thức đồ ăn nhẹ, Yến Từ đã tiếp đón ba nhóm người đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
"Đây là bình luận viên nhỏ bị người ta hạ thuốc, may mắn có một đêm với Tổng giám đốc Giản không?" Có người đi đến nói, "Trông cũng bình thường, Tổng giám đốc Giản chơi đủ rồi sẽ ném cậu thôi."
"Có chứng nhận." Tống Nhược Thần phát một bản sao giấy chứng nhận kết hôn, "Không rời không bỏ."
Người kia: "…"
Chẳng bao lâu sau, lại có người đến.
"Buổi tiệc này sao vậy, ngay cả bình luận viên nhỏ cũng có thể vào? Có thiệp mời không?"
"Xin chào…" Yến Từ căng thẳng đưa ra một tờ bản sao, "Đến tiệc của chồng, không cần thiệp mời."
Người kia: "…"
Nhân vật phụ trong tiểu thuyết máu chó thật sự nhiều, Tống Nhược Thần mệt mỏi tiếp đón, không muốn cho ai cơ hội mở miệng, thấy người là phát giấy chứng nhận kết hôn.
Yến Từ từ trạng thái ngạc nhiên chuyển sang bình tĩnh, hiếm hoi tìm được chút yên tâm trong bầu không khí bị bao vây bởi những con sói, thậm chí mở điện thoại chơi hai ván game.
Điều này khiến Tống Nhược Thần nhớ lại cốt truyện. Nhân vật chính trong nguyên tác là một streamer game, cũng kiêm bình luận viên cho các cuộc thi thể thao điện tử. Vìtình cảm liên tục gặp trắc trở, những người xung quanh gây khó dễ, dẫn đến sự nghiệp cũng không thuận lợi.
Những điểm đau khổ trong giai đoạn đầu của cuốn sách dường như đều đổ lên đầu Yến Từ.
Lại có tiếng bước chân đến gần, Tống Nhược Thần không ngẩng đầu lên, dùng bản sao như một lá bùa, vỗ một cái vào… bụng của đối phương?
Tống Nhược Thần mờ mịt ngẩng đầu lên, Giản Dục Hành đang nhìn cậu từ trên cao.
Đầu ngón tay qua một lớp giấy mỏng và một lớp vải áo sơ mi, như thể chạm vào đường nét cơ bắp chắc chắn trên bụng đối phương.
Rắn chắc, Tống Nhược Thần nghĩ.
Giản Dục Hành nắm lấy cổ tay cậu, gỡ ra khỏi bụng mình: "Thư ký Tống, theo tôi một chút."
Tống Nhược Thần mơ hồ đứng dậy, đi theo sau.
Không biết là do sức mạnh của Alpha lớn, hay do da cậu mỏng, ở chỗ vừa bị nắm chặt, hiện lên một vết đỏ nhàn nhạt.
Yến Từ ngẩng đầu lên nhìn qua, Giản Dục Hành cao lớn hơn nhiều, càng khiến cho bóng dáng mặc sơ mi trắng kia trở nên gầy yếu.
Trong hành lang, xa rời tiếng ồn ào của đại sảnh, Tống Nhược Thần cảnh giác dừng lại.
"Nhị thiếu gia muốn nói gì?" Cậu hỏi, "Nói ở đây đi."
Lưng cậu dựa vào tường, sự chênh lệch về thể hình AO khiến cậu cảm thấy không an toàn.
"Sợ?" Giản Dục Hành hỏi.
Tống Nhược Thần không nói gì, hàng mi rũ xuống, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
"Cứu cứu cứu cứu cứu cứu cứu tao." Trong lòng Tống Nhược Thần gào thét, "Chẳng phải chỉ không lái xe cho anh ta thôi sao, anh ta cần phải như vậy sao?"
[…]
"Nhìn cái này?" Giản Dục Hành bật màn hình điện thoại, đưa một tài liệu đến trước mắt Tống Nhược Thần.
Cái gì đây?
Tống Nhược Thần mở to mắt ra, đọc.
"Báo cáo phân tích về Giản Dục Hành được điều đến từ xa? Giản Dục Hành... lòng muông dạ thú… kiêu ngạo, hung dữ... một núi không thể chứa hai hổ, có thể gây bất lợi cho công ty."
Ai viết vậy, giỏi chửi ghê.
Mỗi khi cậu đọc một từ, nhiệt độ xung quanh dường như giảm đi một chút, giống như có thứ gì đó vô hình đang đè nén cậu, khiến cho chân cậu hơi run.
"Tống Nhược Thần, câm miệng."
Giọng nói của đối phương vang lên bên tai, ngón tay của Alpha dừng lại bên má cậu, hơi véo, khiến cậu ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy chữ ký ở cuối tài liệu.
Người đánh giá: Tống Nhược Thần.
Tống Nhược Thần: "...". Đậu xanh rau má.
Thư ký Tống thiếu đạo đức, gửi chiến thư cho người ta, nhưng người đã không còn nữa, để chàng trai sinh viên 19 tuổi này phải gánh chịu cơn giận của phản diện.
Gương mặt bị véo đau, chiều cao chênh lệch khiến cậu phải ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt sắc bén của đối phương.
"Tống Nhược Thần." Giản Dục Hành hỏi, "Mắng có vui không?"
"Tôi mới vào công ty, cùng cấp với Giản Phong, không phải cấp trên trực tiếp của cậu, nhưng cũng là cấp trên." Giản Dục Hành nói, "Hôm nay cậu xúc phạm cấp trên, ám sát cấp trên, tôi cho cậu một chút hình phạt, có phải hợp lý đúng không?"
[Mau thành thật đi!]
Hệ thống đang gào thét.
"Cậu nghĩ hình phạt nào là hợp lý?" Giản Dục Hành hỏi.
"Tăng lương một chút cũng được." Tống Nhược Thần nói.
Giản Dục Hành: "?"
[?]
Giản Dục Hành tức cười: "Lý do?"
Tống Nhược Thần: "Quần thần và người dân nếu dám chỉ trích lỗi lầm của vua tôi, sẽ được... được thưởng cao?"
Giản Dục Hành: "..."
Cái tay đang véo mặt cậu nhẹ đi một chút.
Dưới ánh đèn mờ ảo của hành lang, gương mặt nghiêng của Omega rất đẹp, bên má hiện lên một vết đỏ.
Anh không dùng sức quá nhiều, nhưng dấu ấn này trên gương mặt trắng nõn của Omega lại rất rõ ràng.
"Thư ký Tống." Giản Dục Hành ngẩn ra một chút, rồi lại chế giễu, "Cậu không cần phải chơi trò giả ngu với tôi."
"Thư ký Tống..." Một giọng nói rất nhẹ từ phía hành lang vọng lại, "Cậu ổn chưa? Tôi cần cậu."
Yến Từ?
"Đến ngay đây." Tống Nhược Thần nói.
Chạy thôi.
Nhân vật thụ chính của nguyên tác chắc là một thiên thần.
Yến Từ quay đầu nhìn Giản Dục Hành đang đứng ở sâu trong hành lang, rùng mình, chỉ về phía khu ăn: "Bánh bên kia cũng rất ngon."
"Đi thôi, ăn thôi." Tống Nhược Thần thấy chân mình mềm nhũn.
Thời gian buổi tiệc còn khá dài, nhưng khi Tống Nhược Thần có mặt, tối nay chẳng mấy ai dám gây rắc rối cho Yến Từ.
Mới vừa qua 12 giờ, cậu đã nghe thấy âm thanh thông báo của hệ thống.
[Chiêu đặc biệt đã sẵn sàng.]
[Ví tiền quay ngược thời gian đã vào tài khoản 3 phút.]
[Đã điều chỉnh số lần sử dụng hàng ngày của ví tiền quay lại thời gian thành 3 lần.]
"Ôi, tuyệt quá!" Tống Nhược Thần vui vẻ nói, "Hệ thống, mày lên cấp rồi!"
[Ha ha, là giá trị tình cảm của nhân vật chính trong nguyên tác có thay đổi.]
"Ngày hôm qua dùng thử chưa có cảm giác gì." Tống Nhược Thần xoa tay như ruồi: "Tao muốn thử chức năng mới một chút!"
[Thử đi! Tôi rất có ích!]
Cùng lúc đó, tại một khu chung cư xa hoa nào đó, trong bể bơi riêng, những làn sóng nước đang vỗ lên.
Giản Dục Hành đã bơi được hai vòng, những làn nước lạnh lẽo xoa dịu tâm trạng của anh, sự khô nóng do pheromone Omega có mùi nho mang lại cũng dần tan biến.
Anh rất thích bơi, rất thích cảm giác điều khiển những con sóng, cả cơ thể và tâm trí đều được thư giãn, bơi bao lâu cũng không thấy chán.
Được rồi, đã bình tĩnh đủ rồi, giờ là lúc lên bờ.
Bờ bể bơi ngay trước mắt, Giản Dục Hành đưa tay ra, muốn chạm vào cầu thang bên bờ.
Leng keng.
Cầu thang gần ngay trong tầm tay bỗng biến mất xa tít tắp.
Giản Dục Hành: "?"
Gì vậy? Xuất hiện ảo giác?
Giản Dục Hành bơi thêm, dần dần tiến gần cầu thang, chiến thắng ngay trước mắt.
Leng keng
Anh lại quay trở lại giữa bể bơi.
Giản Dục Hành: "???" Mình Đang nằm mơ hả?
Lần này anh tăng tốc, bơi nhanh về phía bờ, nắm lấy cầu thang để lên bờ. Những giọt nước trong suốt từ ngực và bụng Alpha từng chút một chảy xuống.
Ngay sau đó, bùm, nước văng tung tóe, anh lại trở về giữa bể bơi.
Giản Dục Hành: "..."
Không muốn bình tĩnh nữa, muốn lên bờ.