Tại sao Mục Vân lại xuất hiện ở đây?
Ánh mắt của họ giao nhau, sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt của cả hai.
“Ý Hiên? Sao anh lại ở đây? Tôi tưởng anh đã...?”
Mục Vân vừa nói vừa tiến lại gần cậu.
“Đừng... đừng lại đây! Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Ta..ta được Thủ tướng mời đến đây chơi. Đang đi dạo thì trời mưa bất chợt nên ta vào đây tránh mưa.”
Ha... tên thủ tướng đó miệng thì bảo yêu cậu, nhưng vẫn dây dưa với Mục Vân đấy thôi.
Ý Hiên cười nhạt.
“Anh đang gặp khó khăn gì sao? Tôi có thể giúp anh.” Mục Vân hỏi.
Cậu nhìn vào Mục Vân, dù đã gây khó dễ cho cậu ta nhiều lần, nhưng Mục Vân vẫn đối xử tốt với cậu như vậy. Đúng là thụ chính, thiện lương làm sao. Cái hệ thống chết tiệt đó lại bảo cậu đi hại Mục Vân, thật đáng ghét!
Ý Hiên cúi đầu, cảm thấy áy náy vì những gì mình đã làm với Mục Vân.
“Ngươi có thể giúp ta một chuyện không? Ta cần ngươi giúp ta ra khỏi đây, được không?”
“Được.”
Mục Vân không hỏi bất cứ điều gì, nhưng vẫn giúp cậu vô điều kiện. Huhu, đúng là người tốt mà!
“Bây giờ trời đang mưa, là cơ hội tốt để thoát khỏi đây. Tôi sẽ dẫn anh đến cửa sau của dinh thự, rồi anh hãy men theo lối đó mà chạy đi.”
“Cảm ơn... Ta nhiều lần đối xử tệ với ngươi, nhưng tới tận bây giờ ngươi vẫn tốt với ta như vậy. Ta xin lỗi... Ta biết mình không xứng đáng với sự tốt bụng của ngươi,” Ý Hiên nói nghẹn ngào.
“Không sao cả. Ta chẳng nhớ anh làm gì với ta cả.” Mục Vân cười hiền hoà.
Sau đó , cậu nghe theo lời Mục Vân cậu dùng choàng trùm đầu lại rồi men theo cửa sau chạy ra khỏi dinh thự. Hiện tại cậu chẳng biết đi đâu, nhưng cứ chạy trước rồi tính sau.
Mục Vân đứng đó, nhìn theo bóng dáng cậu khuất dần. Khi bóng người ấy hoàn toàn biến mất, nụ cười ấm áp ban nãy như tan biến trong nháy mắt, nhường chỗ cho vẻ mặt lạnh lùng, khó đoán.
Chạy được một lúc thì cậu gặp được người tốt cho cậu đi xe nhờ ra được lãnh thổ của Thủ tướng.
Bởi vì cuộc chạy trốn quá gấp gáp nên cậu chẳng mang gì trên người. Thẻ ngân hàng được hệ thống làm giả thân phận cũng bị lấy mất nên hiện tại cậu không có một xu dính túi.
Trước đây, cậu đã từng rất tự tin vào kế hoạch của mình, nhưng giờ đây, cậu nhận ra mình đã quá ngây thơ.
Tình thế của cậu giờ đây đã tệ đến mức không thể tệ hơn.
“Này cái tên kia, đứng giữa đường làm cái gì thế! Muốn bị tông chết à?”
Một giọng nói giận dữ vang lên từ phía sau. Ý Hiên quay lại, thấy một cô nhóc tầm 12-13 tuổi đang lướt ván bay, mặt mày đầy sự tức giận.
“Này? Ngươi không những bị mù còn bị câm sao? Tránh ra!!” Cô bé tiếp tục quát.
Ý Hiên khó hiểu. Đường rộng rãi như vậy, tại sao lại cứ bắt cậu phải né ra?
“Em có thể đi vòng qua, đường còn rất rộng mà.”
“Không thích!! Ta muốn đi theo ý ta!! Bây giờ ngươi mau tránh ra cho ta!!”
Cô bé đáp lại với giọng điệu kiêu căng.
Ngay sau đó, một người hầu chạy theo, vừa thở hổn hển vừa hét lên.
“Tiểu thư ơi! Làm ơn dừng lại và về nhà đi. Tối nay chúng ta có tiệc đón khách mời quan trọng, cô không thể nào vắng mặt được.”
“Im đi!!! Ta không về đâu! Vị khách quan trọng ngươi nói chính là vị hôn phu của ta chứ gì! Ta nằm mơ mới lấy tên đó! Tên đó cũng gần 50 rồi mà bổn tiểu thư mới 12 tuổi thôi! Sao ta có thể chấp nhận cái thằng cha già đó chứ, ông ta chắc già nua lắm rồi, răng chắc cũng rụng hết rồi!”
Người hầu cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng kiên quyết.
“Xin lỗi tiểu thư, nếu cô còn bướng bỉnh như vậy thì ngài gia chủ sẽ không thích đâu. Chúng tôi buộc phải sử dụng biện pháp mạnh để đưa cô về.”
Nghe vậy, Ý Hiên cảm thấy bực bội thay cho cô bé. Bắt đứa nhỏ 12 tuổi lấy ông già 50 tuổi thì đúng là quá đáng.
Quan sát tình hình, cậu thấy cô bé hoảng sợ lùi lại khi người hầu nhào tới với ý định bắt cô.
Không thể chịu đựng thêm được nữa, Ý Hiên quyết định hành động. Cậu nhanh chân đá vào một chiếc ghế gần đó, chiếc ghế bay thẳng vào người hầu đang tiến lên, khiến hắn ngã nhào. Những người hầu khác quay lại, bất ngờ nhìn thấy một thanh niên lạ mặt lao vào giữa họ và cô bé.
Một người hầu khác vung tay định túm lấy Ý Hiên, nhưng cậu nhanh nhẹn né sang một bên rồi nắm lấy cánh tay hắn, bẻ ngược lại khiến hắn phải kêu lên đau đớn. Khi tên hầu đó ngã xuống đất, Ý Hiên quay lại nhìn cô bé.
“Chạy thôi! Anh không đánh lại nguyên cả đám này được đâu.” Ý Hiên hét lên.
Ý Hiên vụt chạy, đôi chân dài như những cánh quạt gió. Cô bé khéo léo điều khiển ván trượt, lướt đi như một cơn gió, cả hai nhanh chóng bỏ xa đám người hầu đang đuổi theo.
Cuối cùng, cậu tìm được một góc khuất tối tăm và thành công cắt đuôi được đám người hầu.