Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 11: Gặp lại người quen

Nói là làm.

Cậu quăng quật, đập phá không thương tiếc những chiếc bình sứ men rạn, những bức tranh sơn dầu đắt giá khiến nơi này thành một đám hỗn độn.

Cậu hy vọng hành động của mình sẽ khiến hắn thức tỉnh khỏi giấc mộng tình yêu giả tạo mà bản thân hắn nhầm lẫn.

Nhưng cho dù cậu có phá phách đến cỡ nào thì Đình Nguyên cũng chỉ cười nhẹ bỏ qua thôi, chẳng hề tức giận một chút nào.

Moá! Phải tăng cấp độ thôi!

Giọng nói cậu ngày càng cao vυ't, lời lẽ chua ngoa đầy vẻ khinh thường. Cậu chỉ trích từng khuyết điểm nhỏ nhặt của người hầu, từ cách họ dọn bàn đến cách họ chào hỏi. Chê ỏng chê eo.

Những yêu cầu của cậu ngày càng trở nên vô lý, cậu không ngừng tìm cách làm khó dễ người hầu.

Cậu cười thầm, có thể tiền bạc không thành vấn đề, nhưng nhân cách thấp kém ngang ngược của cậu sẽ khiến hắn sớm chán ghét.

Cánh cửa mở ra, Đình Nguyên xuất hiện, ánh mắt anh ta quét qua căn phòng hỗn loạn và dừng lại trên người cậu.

“Hừ! Cái nơi rách nát này chẳng vừa mắt ta chút nào!”

Cậu vung tay chỉ về phía người hầu, giọng điệu hống hách.

“Đám người vô dụng này, suốt ngày chỉ biết nhìn chằm chằm vào ta, thật là khó chịu!”

Ánh mắt Đình Nguyên đảo qua những người hầu đang run rẩy, sau đó lại nhìn cậu, giọng điệu trầm xuống.

“Em không hài lòng với những người hầu này sao?”

“Đúng vậy! Ta ghét mọi thứ ở đây.”

Đình Nguyên ra lệnh bằng giọng điệu lạnh lùng.

“Người đâu! Giam giữ tất cả những kẻ này lại! Chúng đã phạm tội nặng khi không phục vụ em ấy chu đáo, đích thân ta sẽ xử lí bọn chúng.”

Cậu nghe xong thì giật hết cả mình.

Cái gì? Xử lí bọn họ á? Không được!

“Đợi đã! Ngươi… ngươi muốn xử lí họ như nào?”

“Đương nhiên là không thể tha mạng cho bọn chúng được.”

Giọng nói hắn lạnh như băng, chứa đựng một thứ sát khí khiến người ta sởn hết gai ốc.

“Đợi đã…đợi đã!!! Ta nghĩ không cần làm vậy đâu…”

Giọng cậu lí nhí nhỏ dần.

Vỏ bọc kiêu căng chỉ là lớp áo khoác bên ngoài, bên trong em ấy vẫn là một đứa trẻ ngây thơ, đáng yêu mà thôi. Em ấy cứ như một đóa hoa hồng trắng tinh khiết giữa một vườn hồng đầy gai nhọn. Thật đáng yêu làm sao, bảo bối như này sao không thể nào mà không cưng chiều được chứ.

Đình Nguyên khẽ kéo cậu vào lòng, thì thầm.

“Em muốn thăm quan nhà kính không? Ta dẫn em đi nhé, đừng giận nữa.”

“ Được thôi nhưng mà ngươi không được làm gì bọn chúng đâu đó!”

“ Được, cái gì cũng nghe theo em.”

Thái độ của hắn quay ngoắt 360 độ, yêu chiều nhìn chàng trai đang nằm gọn trong vòng tay của mình.

Khi tới nơi, cậu há hốc mồm kinh ngạc khi bước vào nhà kính. Nó lớn hơn rất nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Ở trong cung điện mà cậu cũng chưa thấy cái nhà kính nào mà to đến như vậy.

Vào trong cậu càng bất ngờ hơn nữa, cảm giác giống như lạc vào một thế giới khác vậy, không chỉ có hoa mà cây cối còn rất um tùm thậm chí còn có tiếng chim hót líu lo hòa quyện với tiếng nước chảy róc rách, tạo nên một bản nhạc du dương. Giống như một khu rừng cố tích thu nhỏ vậy.

Hắn nhìn cậu trìu mến.

“Em thích không? Em có thể đến đây mỗi ngày, ta cũng kêu người làm sẵn giường xếp và bàn ghế để cho em có thể thoải mái khi ở trong này.”

Dù bản thân hắn không mấy hứng thú với hoa lá nhưng thấy Ý Hiên thích, hắn đã không ngần ngại xây dựng nên một không gian riêng cho cậu.

Không chỉ không đâu mà là cực kì thích!!

Ui là trời! Đây cứ như trong mơ ý, hồi còn ở cung điện cậu từng mơ ước đến sống một nơi yên bình xung quanh toàn cây cối hoa lá cho đến già luôn.

Kể từ đó cậu cứ nằm dài trong nhà kính mãi thôi chẳng thèm đi ra ngoài và cũng không phá phách nữa. Cảm giác như thành một ông già luôn rồi, quá đã!

Bỗng dưng có một ngày, trời bỗng dưng mưa tầm tã thấy một bóng người ướt sũng lao vào nhà kính, làm giọt nước bắn tung tóe khắp nơi.

Cậu ta đứng phờ phạc giữa nhà kính, nước nhỏ giọt từ mái tóc ướt nhẹp, áo quần dính sát vào người. Lúc cậu ta ngẩng đầu lên thì đó lại là một gương mặt cực kì quen thuộc.

Mục Vân!?