Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 10: Tự lừa dối mình.

Lần đầu trong cuộc đời cậu nhận từ cú sốc này sang cú sốc khác. Đôi môi 19 năm trinh trắng đã bị tên khốn kiếp Đình Nguyên lấy mất.

Cậu giật mình vùng dậy, hất mạnh Đình Nguyên ra và tung một cú đấm thẳng vào mặt hắn.

“Cái tên khốn kiếp, ngươi đang nghĩ ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”

Giọng nói cậu run rẩy vì tức giận.

Dm không phải cái tên này yêu Mục Vân sao? Mà sao giờ hắn bảo yêu cậu??

Lúc cậu đánh Đình Nguyên khiến người hầu trong phòng ăn lập tức khϊếp sợ không thể tin nổi. Họ chưa bao giờ thấy ai dám đối xử với ngài thủ tướng như vậy. Nhưng Đình Nguyên lại không hề tức giận mà còn cười một cách vui vẻ.

Cái tên này…không phải bị máu M đấy chứ.

Giọng hắn trầm ấm, pha chút dụ dỗ.

"Đừng giận, Em không cần phải trả lời ngay bây giờ."

“Ngươi đùa ta đấy à? Yêu ta? Thật nực cười!” Cậu hằng giọng.

Đình Nguyên nắm chặt tay cậu, ánh mắt tha thiết.

“Không hề, ta đã yêu em từ lâu rồi nhưng bây giờ ta mới có thể thể hiện điều này.”

Vô lý! Vô Lý! Cực kì vô lý!!! Mọi thứ quá sức tưởng tượng của cậu.

Không kìm chế được nữa, cậu vội vã chạy ra khỏi phòng, để lại đằng sau một không gian làm cậu ngột ngạt và đầy bàng hoàng.

Đình Nguyên vẫn đứng đó, nhìn theo bóng cậu khuất dần. Hắn đã làm điều tồi tệ đến mức nào mà khiến em ấy ghét bỏ như thế chứ.

Cậu lao về phòng, đóng sầm cửa lại, tự nhốt mình trong bốn bức tường lạnh lẽo. Không một ai được phép vào phòng cậu, kể cả người hầu. Sự im lặng đáng sợ bao trùm căn phòng, khiến những người hầu bên ngoài không khỏi lo lắng, thấp thỏm.

Họ hiểu rõ rằng, nếu cậu xảy ra bất cứ chuyện gì thì họ sẽ chủ nhân bị xử phạt mất. Áp lực đè nặng họ, khiến cả đám càng thêm lo lắng.

Cảm thấy sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát, quản gia vội vàng báo tin cho Đình Nguyên. Ông hiểu rằng, chỉ có chủ nhân mới có thể giải quyết được tình huống này.

Đình Nguyên vội vã đến trước phòng cậu, liên tục gõ cửa, gọi tên cậu. Nhưng không có bất kì tiếng đáp lại. Sự im lặng đáng sợ khiến trái tim hắn thắt lại. Cuối cùng, không còn cách nào khác nên đã dùng kiếm chém luôn cả cánh cửa phòng.

Cánh cửa bật mở, hiện ra trước mắt hắn là hình ảnh cậu nằm co ro trên giường, cả người run rẩy. Cậu đã ngủ thϊếp đi, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt khép hờ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim Đình Nguyên như tan ra.

Ánh mắt Đình Nguyên đắm đuối dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt đang say giấc của Ý Hiên. Ngón tay hắn khẽ chạm vào má cậu.

“Ta phải làm gì với em đây, Ý Hiên.”

“Ta chưa từng thực sự theo đuổi một người, trước khi yêu em ta chỉ là một kẻ đầy mưu mô và bẩn thỉu nhưng khi yêu em ta lại ám ảnh với quyền lực. Em đã đánh thức một phần con người ta chưa từng biết đến. Ta hối hận vì những gì đã làm, vì những tổn thương đã gây ra cho em.”

“Ngươi chỉ đang nhầm lẫn thôi.”

Thật ra lúc hắn chém cái cửa là cậu đã tỉnh rồi, gây ra tiếng động lớn như vậy mà không tỉnh dậy thì chắc có chết cmnr.

“Đừng tự lứa dối mình.” Cậu nhìn thẳng vào mắt Đình Nguyên.

Hắn ta đang tự lừa dối bản thân mà thôi. Tình cảm hắn dành cho cậu chỉ là một trò thế thân. Hắn ta đang cố gắng tìm thấy bóng dáng của Mục Vân ở cậu. Hắn ta thực sự không hề yêu cậu vì điều này là vô lý.

“Không hề, ta không nhầm lẫn người ta yêu chính là em.”

“Yêu? Yêu không phải như thế này! Ngươi phá hỏng kế hoạch cả đời của ta rồi bắt nhốt ta ở nơi này, Ngươi gọi đây là yêu sao?”

“Thả ta ra!” Ý Hiên gầm lên giận dữ.

“Không, ta sẽ không thả em ra, ta có thể làm mọi thứ em yêu cầu nhưng ngoại trừ việc này.”

Đình Nguyên vẫn kiên nhẫn ngồi bên giường, nhẹ nhàng dỗ dành, không hề tỏ ra một chút khó chịu hay mất kiên nhẫn nào.

Thái độ như vậy càng khiến Ý Hiên bực bội.

Cái tên này chẳng nghe lọt tai câu nào! Tự xem bản thân là ông bụt rồi dỗ dành cậu như một đứa trẻ vậy!

Ha! Cứ đợi rồi xem. Một hai cứ muốn nhốt cậu ở đây chứ gì? Chống mắt lên mà xem cậu phá tanh bành cái nhà này như thế nào.