Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 9: Chạm

Tên vương tử nhỏ này đúng là ngu ngốc thật.

Hắn ta giúp cậu bày mưu tính kế đủ lần nhưng không lần nào cậu thành công thậm chí không cần hắn ra tay giải cứu Mục Vân.

Ý Hiên luôn hành động một cách lộ liễu, không có một chút khéo léo nào, khiến âm mưu của cậu dễ dàng bị Lục Phong phát hiện, làm cho hắn càng thêm chán ghét.

Đã vậy ngay những khúc quan trọng nhất cậu đều làm hỏng mọi thứ.

Lúc diễn ra lễ hội ở cung điện hoàng gia, Ý Hiên bắt cóc Mục Vân và đe doạ cậu ta hãy tránh xa Lục Phong ra nếu không thì cậu sẽ đem bán đến chợ đen làm nô ɭệ.

Trước sự im lặng của Mục Vân, Ý Hiên nổi cơn thịnh nộ, phá phách mọi thứ xung quanh. Tiếng la hét, tiếng đồ vật vỡ tan vang vọng khắp nơi.

Tiếng ồn này đã dẫn đường cho những hiệp sĩ của công tước và Lục Phong, giúp họ nhanh chóng tìm thấy nơi giam giữ Mục Vân.

Mặc dù Ý Hiên không bị xử phạt nhưng lại khiến danh tiếng của cậu đã tệ, nay càng tệ hơn.

Đình Nguyên lắc đầu ngao ngán, cảm thấy vô cùng thất vọng trước sự ngu ngốc của Ý Hiên.

Nhưng rồi cho đến một đêm nọ, vào lúc nửa đêm, hắn đến bên hồ ở cung điện và thấy Ý Hiên đang ngồi bên bờ nước mà không có một hiệp sĩ nào bên cạnh bảo vệ.

Đình Nguyên định bỏ đi nhưng tiếng khóc thút thít của Ý Hiên đã níu chân hắn lại.

“Ta thực sự rất mệt, ta không hề muốn hại người mà Lục Phong yêu nhưng mà ta lại không thể từ bỏ mọi thứ…”

Ánh trăng chiếu rọi xuống khuôn mặt Ý Hiên, tôn lên những đường nét thanh tú, góc cạnh. Đôi mắt khép hờ, hàng mi dài cong vυ't, những giọt nước mắt lăn dài trên má hòa quyện với ánh trăng tạo thành những vệt sáng long lanh..

Cậu ngồi thu mình lại bên hồ, tựa như một đóa hoa sen trắng tàn úa, trôi dạt theo dòng nước.

Ban ngày, cậu là kẻ kiêu căng, ngạo mạn, thường xuyên gây ồn ào và xấu tính nhưng đêm về thì chỉ dám khóc thút thít ở một nơi vắng vẻ vì không muốn lộ ra sự yếu ớt trong tâm hồn.

Hắn bỗng nhận ra đằng sau lớp vỏ bọc kiêu căng, Ý Hiên chỉ là một đứa trẻ đang lạc lối trong mê cung tình yêu đơn phương mà thôi.

Ý Hiên chỉ mong một ánh nhìn, một cái chạm nhẹ, đủ để em ấy có thể ôm ấp hy vọng vào một tình yêu đáng lẽ bản thân được nhận thôi.

Bản thân cậu được sinh ra trong nhung lụa của hoàng gia, ngậm thìa vàng từ khi lọt lòng, kiêu ngạo thì có sao?

Nếu như hắn là Lục Phong thì hắn sẽ dung túng cho em ấy suốt đời, bởi vì hắn cũng chẳng phải là kẻ tốt đẹp gì.

Nhưng rồi ánh mắt ấy chỉ mãi dõi theo hình bóng của một người duy nhất thôi. Hắn thật sự điên rồi, hắn lại đi ganh tị với một kẻ khác nhưng lại không phải vì Mục Vân.

Từng có một cảm xúc vốn dành cho Mục Vân giờ như một làn gió thoảng qua, nhường chỗ cho một cơn bão mãnh liệt khác.

Nếu lúc trước hắn để ý tới Mục Vân bằng một cái ánh nhìn, thì bây giờ hắn lại say mê một ánh mắt khác luôn chứa đựng cả một vũ trụ tình yêu dành cho kẻ khác.

Hắn thật sự muốn có được em, không chỉ là chiếm hữu thân xác mà còn cả tình yêu nữa.

Nhưng Ý Hiên lại quá cao quý so với một kẻ như hắn ta, thứ bây giờ hắn ta cần là quyền lực.

Quyền lực đủ để có thể dung túng cho chú chim sẻ ấy, có thể tự tay vẽ lên một bầu trời cho chú chim sẻ ấy bay lượn.

Và sau vài năm miệt mài đấu tranh, ngôi vị thủ tướng của Đế Tinh cuối cùng đã thuộc về hắn, biến hắn thành một trong những nhân vật quyền lực nhất đế quốc, chỉ sau hoàng đế. Hắn đã biến giấc mơ thành hiện thực và sẵn sàng làm mọi thứ để có được vị vương tử kiêu ngạo ấy.

Ánh mắt hắn sâu thẳm, bàn tay run rẩy chạm nhẹ lên khuôn mặt Ý Hiên. Rồi chậm rãi, đôi môi hắn chạm vào đôi môi mềm mại của người mình yêu.

Một nụ hôn nhẹ nhàng chứa đựng bao nhiêu khát khao, bao nhiêu nỗi nhớ thậm chí pha lẫn một ít sự điên cuồng.

“Ta yêu em, Ý Hiên.”