Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 8: Lần đầu gặp mặt

Như một con chim trở về tổ, Đình Nguyên hối hả trở về biệt phủ, lòng tràn đầy háo hức mong chờ giây phút được gặp lại "bé chim sẻ nhỏ" của mình.

Đình Nguyên hỏi người hầu.

“Ý Hiên đang ở đâu.”

Người hầu cung kính đáp.

“Thưa chủ nhân, ngài ấy đang ở trong phòng ăn dùng bữa ạ.”

Đình Nguyên nhanh chân bước vào phòng ăn. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi mỉm cười. Ý Hiên đang ngồi trên bàn ăn, vẻ mặt tập trung vào món ăn.

“Sẻ nhỏ của ta, ta về rồi đây.”

Ý Hiên cau mày, ánh mắt tràn đầy sự khó chịu.

Cái tên này, cười gì mà cười suốt vậy? Trông ghét thiệt sự!

"Đừng có lại gần ta! Ta không thích ăn chung với ngươi!" cậu lạnh lùng nói.

Bất chấp thái độ lạnh lùng của Ý Hiên, Đình Nguyên vẫn lại ngồi bên cạnh, ánh mắt không rời khỏi cậu. Còn cậu cứ chiễm chệ ở ghế gia chủ. Dáng vẻ kiêu căng như một vị chủ nhân thực thụ.

“Nói đi, người còn muốn lợi dụng ta làm gì nữa?”

Cậu nhìn Đình Nguyên một giọng điệu đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ta đã nói rồi, ta không hề muốn lợi dụng em nữa. Ta chỉ muốn em được hạnh phúc, được sống thoải mái ở đây.”

Ý Hiên bật cười nhạt.

"Ngươi nói thật lòng ư? Kẻ đã từng lợi dụng ta một cách tàn nhẫn như ngươi mà giờ lại nói lời ngọt ngào như thế sao? Tự làm bản thân cười đấy hả?”

Đình Nguyên nắm chặt lấy tay Ý Hiên, giọng nói trở nên nghiêm túc.

“Ta xin lỗi.”

"Ta biết mình nói điều này đã muộn, nhưng ta muốn được bắt đầu lại, được làm lại tất cả."

Ý Hiên tròn mắt kinh ngạc, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.

Cái tên này nói xin lỗi ư? Tên thủ Tướng cao ngạo, ngoại trừ Hoàng Đế thì hắn sẽ không cần cuối đầu trước mặt ai cả mà bây giờ hắn lại đang xin lỗi cậu sao????

Cơ mà đợi tí?? Bắt đầu lại??? Bắt đầu lại cái gì cơ??????

Ý Hiên hoang man tột độ nhìn vào ánh mắt đầy chân thành của Đình Nguyên.

Đình Nguyên đã lường trước được sự ngạc nhiên của Ý Hiên. Nhưng hắn không thể để vụt mất cậu thêm một lần nào nữa.

Trong quá khứ, lần đầu tiên hắn gặp Ý Hiên ở bữa tiệc hoàng gia lúc cậu chỉ mới 13 tuổi.

Vương tử nhỏ tuổi có một vẻ đẹp khác thường, khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa e dè. Mái tóc bạch kim của cậu óng mượt như tơ, buông dài xuống vai, đôi khi được cột gọn gàng bằng một chiếc băng đô đính ngọc. Đôi mắt màu vàng kim sắc lẹm như chim ưng chứa đầy sự kiêu căng

Gương mặt cậu thanh tú, đường nét góc cạnh, đôi môi mỏng mím chặt, toát lên vẻ kiêu hãnh khó gần. Cậu mặc bộ quần áo bằng lụa tơ tằm gắn đầy đá quý, càng làm tăng thêm vẻ quý phái, cao sang.

Thái độ thì kiêu căng, ngạo mạn thể hiện rõ trên từng cử chỉ.

Chỉ cần người hầu bất cẩn một tí thì cậu bắt đầu chửi ầm lên và đuổi tên người hầu ra khỏi buổi tiệc.

Hắn đã gặp qua nhiều kẻ quý tộc kiêu căng và nhân cách rác rưởi, nhưng Ý Hiên là trường hợp đặc biệt nhất.

Thông thường, những kẻ làm phật lòng quý tộc sẽ bị đè bẹp sống không bằng chết. Nhưng Ý Hiên chỉ đơn giản là chửi bới qua miệng, những kẻ làm cậu bực tức vẫn luôn an nhiên làm việc trong hoàng cung.

Nói thẳng ra thì cậu cũng chỉ được cái miệng thôi.

Lần thứ 2 hắn gặp cậu thì đúng lúc đó cậu đang làm ầm lên với con nuôi của Công tước.

Tính cách của cậu ta vẫn y nguyên như lần đầu gặp: kiêu căng, hống hách và vô cùng thích gây sự.

“Chỉ là một tên dân đen được nhận nuôi thôi mà dám cản đường bổn vương tử!”

Cậu ta chĩa mặt vào người kia, hống hách quát, hét ầm ĩ khiến ai cũng phải đều ngoái lại nhìn.

Còn tên con nuôi kia vẫn không nói gì mà ngẩn đầu lên.

Đó là lần đầu tiên hắn để ý đến đôi mắt ấy. Có gì đó rất lạ, rất thu hút, như một vực sâu thăm thẳm khiến hắn không thể dời mắt.

Tim hắn đập thình thịch, một cảm xúc lạ lùng trỗi dậy. Hắn chợt nhận ra mình muốn bảo vệ người thiếu niên ấy, muốn che chở cậu ta khỏi những lời lẽ cay nghiệt.

Đình Nguyên bắt đầu để ý tới Mục Vân nhiều hơn, vô thức muốn độc chiếm thiếu niên ấy làm của riêng nhưng xung quanh cậu ta lại có quá nhiều ong bướm khiến cho Đình Nguyên không khỏi bực bội.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu hắn chính là lợi dụng Ý Hiên để lấy lòng tin của Mục Vân.

Ý Hiên, vốn đã ghen tị với tình cảm của Lục Phong dành cho Mục Vân, dễ dàng trở thành quân cờ trong tay Đình Nguyên.

Nhưng khi bắt đầu tiếp xúc nhiều với Ý Hiên thì hắn mới hiểu rõ được con người của cậu.