Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 7: Arthur

Trong lúc đó, tin tức về cái chết của Ý Hiên lan truyền khắp Đế Tinh.

Ban đầu họ cứ nghĩ do Ý Hiên quá phế nên mới chết thôi. Ai ngờ rằng do hy sinh cứu đồng đội mới chết chứ.

“Nghe thôi cũng vô lý rồi, tôi không tin đâu.”

“Haha tin nhảm shit nhất trong ngày mà tôi nghe đấy.”

"Cái chết của hắn ta chẳng qua chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên, do số phận mà thôi có gì đáng để thương tiếc đâu!"

"Tên vương tử giả kia chết cũng là do bản thân hắn ta ngu ngốc, tự chuốc lấy hậu quả mà thôi. Chẳng có lý do gì để tin rằng hắn ta lại có thể làm được một việc cao cả như vậy."

“Cho rằng cái chết của tên đó cứu được người khác đi chăng nữa, thì cũng do may mắn mà ra thôi haha.”

Truyền thông nhanh chóng nắm bắt được thông tin này và đưa tin một cách rầm rộ. Các bài báo, video được đăng tải với những tiêu đề giật gân, kèm theo những hình ảnh và thông tin chưa được xác thực.

Phần lớn cư dân mạng đều tỏ ra hoài nghi và chế giễu trước tin tức về cái chết của Ý Hiên. Họ cho rằng việc cậu hy sinh để cứu người chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên.

Thật trớ trêu khi đa số mọi người lại không quan tâm vào sự hy sinh của Ý Hiên, mà chỉ cho rằng đó là một sự tình cờ may mắn cho binh lính mà thôi.

Cùng lúc đó ở trong cung điện.

Arthur đứng giữa căn phòng xa hoa, ánh đèn chùm lung linh phản chiếu trên những mảnh vỡ vương vãi.

Thanh kiếm trong tay hắn run rẩy, từng đường kiếm mạnh mẽ bổ xuống, xé nát những bức tranh quý giá, đập vỡ những chiếc bình sứ cổ. Mỗi cú đánh như một tiếng thét gào ra khỏi sâu thẳm tâm hồn hắn.

Đôi mắt đỏ ngầu của Arthur đảo quanh căn phòng, hằn những đường gân xanh nổi lên vì tức giận. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, pha trộn với những giọt mồ hôi lạnh. Hắn nhớ lại hình ảnh người em trai bé bỏng, đôi mắt trong veo, nụ cười hồn nhiên, giờ đây đã mãi mãi ra đi.

Người em trai hắn nuôi nấng bao nhiêu năm qua đã chết ở biên giới.

Mới chỉ 19 tuổi, tuổi đời còn quá trẻ để phải đối mặt với cái chết tàn khốc nơi biên ải. Arthur không thể nào chấp nhận được sự ra đi của em trai mình, đứa trẻ đáng lẽ phải được sống trong nhung lụa, nay lại phải chịu đựng những khổ đau tột cùng.

Khi bản án được tuyên đọc, hắn cảm thấy như trái tim mình bị bóp nghẹt. Hắn bất lực nhìn em trai mình bị đưa đi, không thể làm gì để bảo vệ đứa em bé bỏng.

Hắn tự trách bản thân, lẽ ra hắn đã nên giữ em trai bên cạnh, nhốt em ấy trong chiếc l*иg vàng son, để bảo vệ em ấy khỏi những hiểm nguy ngoài kia.

Arthur cười man rợ, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, chứa đựng cả sự điên cuồng và sự đau khổ.

"Đáng lẽ ta nên xây cho em một chiếc l*иg bằng vàng, một chiếc l*иg đủ lớn để nhốt cả thế giới này lại. Em sẽ không bao giờ phải rời xa ta nữa.”

Chiếc bóng của sự mất mát bao trùm lấy hắn. Ý Hiên, viên ngọc quý giá nhất trong cuộc đời hắn đã vụt tắt để lại nỗi đau hành hạ hắn cả đời

Ba ngày đã trôi qua kể từ khi Ý Hiên bị Đình Nguyên giam lỏng tại biệt thự xa hoa của hắn..

Và trong 3 ngày này, cậu cũng không gặp lại Đình Nguyên, lúc xuống phi thuyền thì hắn đã biến đi đâu mất.

Trái ngược với những hình phạt tàn khốc mà Ý Hiên tưởng tượng, cậu lại được đối đãi như một vị khách quý. Nhưng sự tử tế bất ngờ này lại càng khiến cậu cảm thấy hoang mang.

Những người hầu với vẻ ngoài lạnh lùng nhưng lại phục vụ Ý Hiên một cách chu đáo, trong đôi mắt họ không hề có chút cảm xúc nào và cũng không bất ngờ khi vị chủ nhân của mình đem về một tên vương tử giả đã được cho là đã chết.

Khi cậu hỏi tin tức Đình Nguyên với người hầu thì chỉ được đáp lại rằng thủ tướng có việc nên phải quay lại biên giới, vài hôm nữa sẽ về.