Vương Tử Giả Phải Chạy Trốn!

Chương 1: Phượng Hoàng Từ Tro Tàn

Nơi chiến trường đẫm máu, những xác chết chồng chất lên nhau, tạo thành những ngọn núi xác thê lương. Mùi tanh hôi bốc lên nồng nặc, xộc thẳng vào mũi khiến người ta sởn da gà.

Giữa đống xác chết lạnh ngắt, một bóng người bỗng chốc ngồi dậy. Vẻ đẹp thanh tú, tựa như một đóa hoa sen giữa đầm lầy máu tanh nhưng lại ma mị đến lạ thường.

“Aaaaa!!! Hệ thống ngươi là đồ vô lương tâm!!! Ít nhất thì hãy dịch chuyển ta tới chỗ khác rồi hẵn tái sinh đi chứ!!!”

Ý Hiên bực tức gào thét thì có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

“Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành vai ‘Vương tử giả mạo’ trong cốt truyện “Vương tử thật trở về”

Nói thật, là mỗi lần cậu nghe tên cốt truyện giống như đang đá xéo cậu vậy.

Giọng nói máy móc lại tiếp tục.

“Ban thưởng ‘Phượng hoàng từ tro tàn’ và 10.000 vàng. Chúc mừng kí chủ đã kết thúc khế ước, thoát khỏi trói buộc của hệ thống. Hệ thống sẽ tự huỷ sau 10 giây..tít…tít..tít..”

Dù đang bực tức nhưng cậu nghe được ban thưởng lập tức vui vẻ trở lại.

Tự do rồi.

Không còn sự trói buộc của hệ thống nữa, không cần giả vờ làm vương tử ngu ngốc, kiêu ngạo, điên vì tình nữa.

Tuy rằng bản thân sinh ra là Nhị vương tử của Đế Tinh. Sinh ra đã ngậm thìa vàng, sinh hoạt cũng cơm bưng nước rót nhưng những thứ này chỉ là đánh cắp của vương tử thật thôi.

Vương miện trên đầu nặng trĩu, nhưng lại không thuộc về cậu. Mọi vinh quang đều là của kẻ khác, cậu chỉ là một kẻ trộm.

Một ngày, khi cậu vừa mới 9 tuổi còn đang đắm mình trong thế giới trẻ thơ, một giọng nói lạnh lùng vang lên trong đầu cậu, báo hiệu sự bắt đầu của một cuộc sống hoàn toàn khác, một thứ gọi là ‘hệ thống’ bỗng xuất hiện và ép buộc cậu kí khế ước nếu không cậu sẽ chết.

Một đứa trẻ 9 tuổi nhận ra sự tàn khốc của sự thật rằng cậu chỉ là đồ giả, đã vậy còn phải ép buộc trở thành kẻ vạn người ghét để sống sót.

Bắt đầu giả vờ kiêu căng, ngạo mạn, ngu ngốc khiến toàn bộ người trong cung điện đều chán ghét . Vị hôn phu mà cậu luôn yêu quí cũng khinh thường đến cực điểm.

Nhờ hệ thống tiết lộ, cậu biết rằng cô nhi được được Đại công tước Phương Bắc nhận nuôi là thụ chính - Mục Vân. Là bạch nguyệt quang trong cốt truyện, người mà vô số chàng trai thầm thương trộm nhớ, trong đó có cả tiểu công tước Lục Phong – cũng là vị hôn phu của cậu.

Cũng đúng thôi một kẻ như cậu thì sao Lục Phong có thể thích được.

Lúc trước cậu có nhiều ước mơ về cuộc sống tương lai như là giúp anh trai thừa kế ngôi vị hay là yêu đương với Lục Phong nhưng khi bị hệ thống trói buộc thì cậu chỉ muốn tự do hưởng thụ làm một con cá mặn thôi.

Hiện tại, đã hoàn thành cốt truyện, hệ thống cũng đã biến mất nên cậu có thể thoả thích làm những điều mình muốn.

Bước ra khỏi nơi chiến trường chính là một làng nhỏ nhưng người dân đã được di dời ra chỗ khác vì ma vật tấn công. Cậu chọn đại một ngôi nhà vô trộm quần áo rồi bắt đầu lên đường sang lục địa khác để sống.

Khi cậu chết, hệ thống đã ban thưởng ‘ Phượng hoàng từ tro tàn’ khiến cái xác nát bét của cậu tái sinh. Gương mặt không thay đổi nên Ý Hiên quyết định sống ở lục địa khác luôn để không bị nhận ra dù sao khuôn mặt cậu cũng thuộc dạng nổi bật.

Trước tiên phải làm giả thân phận để lên tàu trốn thoát, trước khi chết cậu đã lường trước được nên đã chuẩn bị ‘Kính cải trang’ và ‘chip làm giả thân phận’ và một số vật dụng bỏ trong balo lúc cậu ra chiến trường. Nhưng vấn đề là, bộ dụng cụ ấy vẫn còn trong doanh trại, và cậu phải liều lĩnh xâm nhập vào đó để lấy ra.

Doanh trại cách đây không xa nên Ý Hiên đợi đến tối sẽ hành động. Bởi vì trong doanh trại có Lục Phong và thủ tướng Đình Nguyên nên cậu phải càng cẩn thận.