Trần Tùng Ý dù đã là linh hồn, lúc này nghe xong cũng cảm thấy lạnh sống lưng.
Hóa ra năm xưa việc tráo đổi con là do Lưu thị bày kế, nữ nhân mà nàng coi như thân mẫu này lợi dụng nàng triệt để như vậy, đến cả thi thể sau khi chết cũng không buông tha.
Lưu thị "ừm" một tiếng, đang định nói gì đó, thì Trình Minh Châu bước vào.
Mụ vυ' già nhìn thấy nàng ta cũng không hề tránh đi, mà còn hành lễ, gọi một tiếng "Nhị tiểu thư", Trình Minh Châu bất mãn nói: "Nhị tiểu thư gì chứ, trong nhà này chỉ có một mình ta là tiểu thư."
Nàng ta được đón về hai năm, dung mạo khí chất đều thay đổi rất nhiều, càng thêm biết cách giả vờ vô hại.
Thế nhưng khi chỉ có hai mẹ con, sự thô lỗ kia vẫn không hề giảm bớt, nàng ta vừa ngồi xuống đã oán trách Lưu thị: "Kẻ vô dụng đó chết thì chết rồi, nhưng sao nương lại bắt con phải tự tay ra tay? Làm bẩn tay con, cũng chỉ đổi lấy được một văn tiền..."
Lưu thị cũng có chút bất mãn với thái độ này của nàng ta: "Khí vận của nó đã chuyển hết sang người con rồi, đương nhiên là không thể vắt kiệt thêm giá trị gì nữa, còn tưởng tượng giống như trước đây, nó bị đánh một trận gia pháp, con ra ngoài có thể nhặt được ba mươi hai lượng bạc sao?"
Trình Minh Châu bĩu môi, Lưu thị lại dịu giọng: "Chỉ có con tự tay dìm chết nó, thì mệnh cách của hai đứa mới có thể hoán đổi hoàn toàn, có được khí vận của nó, vinh hoa phú quý sẽ đến trong nay mai - Châu Nhi, phúc khí của con còn ở phía sau."
"Như vậy thì tốt." Trình Minh Châu hài lòng, sau đó nhớ tới mục đích mình đến đây, lại oán trách: "Nương! Người Trần gia kia lại đến làm phiền con. Trước đây bọn họ cũng thường xuyên đến, nói là muốn gặp Trần Tùng Ý, bây giờ người ta đã chết rồi, sao còn bám riết lấy con không buông? Có thể nghĩ cách nào đó gϊếŧ chết bọn họ luôn được không?"
Trần Tùng Ý trừng mắt muốn nứt ra, muốn lao đến bóp chết bọn họ, nhưng lại bất lực.
Nàng biết kẻ gϊếŧ chết mình có thể là Trình Minh Châu, nhưng không ngờ nàng ta còn muốn ra tay với Trần gia - những người đã nuôi nấng nàng ta!
Lưu thị đã nói dối, những năm qua cha mẹ ruột của nàng chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm nàng, chỉ là đều bị Trình gia ngăn cản!
Có thể sinh ra đứa con mang vận khí lớn như vậy, vận mệnh của Trần gia sao có thể kém được? Những năm qua, Lưu thị ngoài việc hoán đổi mệnh cách của nàng và Trình Minh Châu, còn không ngừng chèn ép Trần gia.
Bây giờ nàng đã chết, Trần phụ Trần mẫu đến kinh thành, muốn gặp con gái lần cuối, cũng muốn điều tra rõ chân tướng, lại trở thành vật cản đường.
Lưu thị nghe xong, liền thản nhiên ra lệnh cho mụ vυ' giá bên cạnh: "Đi làm đi."
Nghe thấy Lưu thị đồng ý ra tay, Trình Minh Châu vui mừng khôn xiết, nhưng Trần Tùng Ý lại kinh hãi đến mức hồn phi phách tán.
Nàng đuổi theo muốn ngăn cản, nhưng lại chỉ là một hồn ma yếu ớt, không thể làm gì được.
Mụ vυ' già ra khỏi Trình phủ, liền tìm mấy tên côn đồ trong thành, nhân lúc Trần phụ Trần mẫu quay về quán trọ, liền ra tay sát hại bọn họ trong một con hẻm tối tăm, sau đó cướp đi tài sản, tạo hiện trường giả như là cướp của gϊếŧ người.
Trần mẫu không chịu nổi, chết ngay tại chỗ, chỉ còn Trần phụ bị thương nặng được người ta phát hiện, đưa về quán trọ, mời đại phu đến.
Tỉnh lại sau cơn mê, biết được vợ đã qua đời, ông lão liền rưng rưng nước mắt nhờ người gửi thư cho con trai.
Huynh trưởn của Trần Tùng Ý là một thư sinh, sớm thi đỗ tú tài, nhưng vì vận khí của Trần gia bị ảnh hưởng, mỗi lần thi cử đều gặp chuyện ngoài ý muốn, mãi không đỗ đạt. Nghe tin mẫu thân chết thảm ở kinh thành, cha lại bị thương nặng, thêm vào đó muội muội chết không rõ nguyên nhân, sao có thể không biết Trình gia có dính líu?
Hắn viết tờ trạng đi báo quan, ngược lại bị tra tấn dã man, nhốt vào nhà giam, người sống sờ sờ đi vào, khi ra lại chỉ còn là một cái xác.
Trần phụ liên tiếp mất con gái, thê tử, nay lại đến nhi tử, kêu oan không được, cuối cùng không chịu nổi đả kích, treo cổ tự vẫn.
Trần Tùng Ý trơ mắt nhìn cả nhà chết thảm, hận không thể hóa thành lệ quỷ, lột da rút gân Trình gia.
Nhưng thế sự bất công, nàng cái gì cũng không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Trình gia leo lên con thuyền nhanh của hoạn quan, thậm chí một bước lên mây trở thành hoàng thân quốc thích, khiến cả triều đình chướng khí mù mịt.
Cuối cùng nàng cũng uất ức bước vào luân hồi, kiếp thứ hai vẫn sinh ra ở Đại Tề.
Cách cái chết của nàng chỉ vài năm, triều đại Đại Tề này đã mục ruỗng.
Cha của nàng kiếp này lại là một võ tướng.
Ông vốn là chủ trại, gia truyền kim đao và một quyển binh pháp, sau được Lệ vương chiêu mộ, trở thành một thành viên của quân đội biên cương.
Trần Tùng Ý chưa đầy mười tuổi đã theo cha ra biên ải chém gϊếŧ quân địch, trong máu lửa tôi luyện nên tính cách kiếp này.
Quốc thù trước mắt, thù nhà kiếp trước dần bị nàng chôn giấu sâu trong lòng, không ngờ sau khi thành bị phá, nàng lại trở về kiếp trước.
Thiếu nữ chậm rãi đứng thẳng người.
Những người Trình gia trước mắt đang làm bộ làm tịch này, thật sự không một ai biết được sự thật Lưu thị tráo con sao?
Nàng không tin.
Kiếp trước, nàng bị đả kích bởi việc mình không phải con ruột của Trình gia, cả thế giới như sụp đổ, căn bản không còn sức lực để phản bác những lời buộc tội, cứ như vậy chịu gia pháp, bị phạt quỳ, bỏ lỡ cơ hội nhận cha mẹ ruột, cũng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để rời khỏi đây.
Nhưng lần này, sẽ không như vậy nữa.