Hứa Việt nhìn thấy khuôn mặt hốc hác và già nua của Tống Niên.
Tống Niên mệt mỏi nói: "Hứa Việt, mọi chuyện đã kết thúc. Chú và Xuân Phương về nhà để tiếp đón người thân. Cháu có muốn về nhà trước không?"
Tống Niên cầm một chiếc hộp vuông màu trắng trong tay. Nhìn vào chiếc hộp, Hứa Việt biết rằng Tống Thâm đã biến thành xương và tro bụi, mãi mãi sẽ không bao giờ gặp lại anh trong kiếp này.
Hứa Việt cố gắng lau nước mắt: "Cháu sẽ ra khỏi lò hỏa táng rồi bắt taxi về nhà." Mẹ Sở Tâm nhìn đứa con trai hốc hác của mình, muốn an ủi con nhưng không biết nên nói thế nào: “Con đã về rồi à?”
Anh chán nản bước vào phòng, khóa cửa. Những tấm ván gỗ che khuất ánh sáng mặt trời và chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt qua khoảng trống.
Không gian nhỏ bé ngay lập tức mang lại cho Hứa Việt một cảm giác an toàn. Cơ thể anh vẫn ớn lạnh, trán anh lúc nào cũng đổ mồ hôi.
Trong tiềm thức anh muốn níu giữ một thứ gì đó nên anh đút hai tay vào túi áo khoác. Đột nhiên, tay anh bị một thứ gì đó sắc nhọn chạm vào. Anh nắm lấy vật đó và lấy ra. Đó là một mẩu giấy được gấp lại.
Dưới ánh sáng yếu ớt, trên đó có viết một câu: "Không phải là một vụ tự sát, mà là một vụ gϊếŧ người."Là ai? Ai đã đặt nó vào?
Hai tay Hứa Việt run lên không ngừng, gần như ngay lập tức, anh đứng dậy lao ra khỏi phòng, chạy về phía nhà Tống Thâm.
Anh chạy càng lúc càng nhanh, không biết chạy được bao lâu, cho đến khi cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, anh từ từ dừng lại, phát hiện mình đổ đầy mồ hôi lạnh, không thể chạy được nữa.
Lúc này anh mới nhớ ra nhà Tống Thâm cách đó mười km, đi bộ đến đó phải mất hơn ba giờ.
Anh nhanh chóng bắt xe đi đến Tây Thành trong vòng chưa đầy nửa giờ.
Anh nhìn thấy ba chiếc bàn được bày trong căn phòng nhỏ, một nhóm người trung niên đang ngồi ở bàn. Họ đang chơi mạt chược. Tro cốt của Tống Thâm được đặt trên bàn thờ, trước bàn thờ đặt vài trái cây và đĩa thức ăn.
Tống Niên đang ngồi trên ban công, nhìn về phương xa và hút thuốc.
Hứa Việt đi thẳng ra ban công và nói với Tống Niên: "Chú, Tống Thâm không có tự sát."
Tống Niên quay lại nhìn anh, mệt mỏi nói: "Hứa Việt, đừng gây rắc rối nữa.
Anh cao giọng nói: "Cháu không gây sự!"
Anh đưa tờ giấy cho Tống Niên đọc xong.
Mặt Hứa Việt vẫn đỏ bừng: “Trên tờ giấy này viết rõ ràng, sao chú không tin?”
Tống Niên tuyệt vọng nhìn Hứa Việt: “Bởi vì nó bị trầm cảm! Mấy lần Tống Thâm muốn chết, chú đã ngăn cản.” Tống Thâm luôn nói rằng sẽ thi không tốt và sẽ chết sau kỳ thi đại học!"
"Cháu không tin điều đó!" Hứa Việt lấy điện thoại di động ra: "Một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Thâm nói rằng anh ấy sẽ thi tốt, đỗ vào Đại học Chính trị và Luật."
Hứa Việt mở trang web kiểm tra điểm thi.
Rất nhanh, kết quả hiện lên trên màn hình -
Tiếng Trung: 135
Toán: 140
Tiếng Anh: 145
Văn học tổng hợp: 220
Tổng điểm: 640
Hứa Việt đưa kết quả cho Tống Niên xem: "Chú, Tống Thâm làm rất tốt, nhìn xem!"
Tống Niên nhìn kết quả trước mắt, hai tay bất giác run rẩy. Nước mắt ông lưng tròng, vô cùng đau đớn.
“Tại sao Tống Thâm lại mắc chứng trầm cảm?” Hứa Việt chưa từng nghĩ tới Tống Thâm sẽ mắc phải căn bệnh này.
Tống Niên khóc đến hốc mắt đỏ hoe: "Tống Thâm được chẩn đoán cách đây một năm, chú còn tưởng rằng nó phải chịu rất nhiều áp lực trong học tập, chú quá nghiêm khắc, nó không vui."